- Âu Minh? Anh có ở đấy không? Sao đột nhiên im lặng thế?
Giọng nói của Lạc Phàm thoáng vẻ nghi hoặc trước sự im bặt bất thường của Âu Minh. Anh câm nín đi. Không phải là không muốn nói, mà là không biết phải nói gì.
Tệ thật, tâm trạng hôm nay thậm chí còn tồi hơn những ngày trước. Hoá ra nghe được tin người phụ nữ ấy kết hôn cùng một người khác lại có thể khiến anh đau lòng đến vậy..
- Em.. em nói gì?
- Em bảo, Khả Tịch sẽ kết hôn, anh có muốn dự lễ cưới không?
Nếu như đây là một câu nói đùa thì tốt quá rồi. Nhưng cuối cùng, nó vẫn là sự thật.
- Ừm.. chắc là anh sẽ không về, xin lỗi.
Câu trả lời này của anh hoàn toàn khác xa với suy nghĩ ban đầu của Lạc Phàm. Sao lại không về cơ chứ? Cô vội hỏi lại bằng một giọng nói hấp hối:
- Sao chứ?! Chẳng phải anh bảo muốn nhìn cậu ấy trên lễ đường hay sao? Sao lại không về?! Anh.. anh chắc chứ?
Âu Minh cười nhạt đi. Bước chân nặng trĩu từng bước từng bước một đi về phía trước. Bàn tay anh thoáng chút run rẩy. Cả cơ miệng cũng trở nên cứng đờ. Chưa bao giờ anh lại cảm thấy muốn mở miệng nói chuyện lại khó khăn đến nhường này..
- Giúp anh gửi lời chúc nhé. Anh nghĩ mình không tới đó sẽ tốt hơn. Cảm ơn, anh có chút việc, tạm biệt.
"Beep!"
Cúp.. cúp máy rồi...
Từng khắc từng khắc đều trải qua một cách nặng nề. Cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939180/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.