Minh Hạo giơ tay lên xoa đầu nó tỏ vẻ thích thú trong ánh mắt không hề che dấu sự cưng chiều, sủng nịnh dành cho nó. Thiên Băng cáu đẩy ma chưởng đang làm hỏng tóc mình ra xa, chu mỏ lên phụng phịu nói:- Đáng ghét làm hỏng mái tóc của em rồi còn đâu!!!
Minh Hạo tỏ vẻ buồn bã nói:
- Haizz, vữa nãy mới giúp xử đẹp con khỉ nào đó cho em xong rồi bây giờ đã bảo tôi đáng ghét rồi, thật là khiến người khác tổn thương mờ.
Cả người nó nổi hết da gà da vịt lên khi nghe giọng điệu đó của anh, xoa xoa hai cánh tay nó nhìn anh với ánh mắt "Chứ không phải thầy bị bệnh này lâu chưa?!" khiến mặt người nào chảy vài vạch đen nói:
- Em đúng là cái đồ sát phong cảnh mà.
Minh Hạo cất bước đi thẳng luôn không thèm đợi nó biết ngay là tên này lại "lên cơn giận dỗi" rồi liền lon ton chạy theo sau nịnh hót để sau này còn nhờ vả anh xử Thiên Ân hộ mình.
Ánh nắng buổi chiều tà chiếu lên hai thân ảnh của hai người tạo thành mọt bức tranh tuyệt đẹp nhìn có vẻ hư ảo.
Về đến nhà nó toe toét kể cho bà Năm nghe chuyện ngày hôm nay làm cho bà cười chảy cả nước mắt thầm cảm thông cho Thiên Ân khi chọc giận hai cái tổ kiến lửa này. Sau khi cơm nước xong nó lấy cái máy tính trong ba lô ra đặt trước mặt đăng nhập vào trang chủ của mình nhìn hộp thư đến trống rỗng nó không khỏi nhói lòng, nở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nhieu-nhung-han-cung-khong-thua-dau-thay-giao/2245844/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.