Anh tiến về phía cô, thực sự không hề giống một tổng giám đốc chút nào, mà lại giống một sinh viên năm tư hơn: "Đói chưa?" Anh hỏi, trừ vẻ mặt lạnh nhạt của anh khiến người khác không dám lại gần thì mọi thứ khác thực sự rất phù hợp.
"Cũng hơi đói." Cô đáp, thực sự là rất đói, buổi trưa vốn đã ăn ít, lại thêm vận động mạnh ban nãy, không đói mới lạ.
"Ừ, đi ăn thôi." Anh nói.
"Được thôi, nhưng..."
"Hử?"
"Sơn hào mỹ vị thì thôi, nếu ăn món bình dân thì tôi có thể chấp nhận." Cô xưa nay không thích ăn ở những nơi sang trọng, đặc biệt là cùng đại nhân vật này, không chừng paparazzi còn nấp ở nơi nào đó để chụp trộm, cô không thích ngày mai bị lên báo đâu.
Cuối cùng Niệm Sâm nói "tùy cô" rồi quay lưng định đi, cô tiện thể hỏi một câu: "Thư ký và tài xế của anh cũng đi chung chứ?"
Kết quả là lúc ra ngoài lại không nhìn thấy tài xế và thư ký của anh đâu, lịch sự mở cửa xe cho cô xong, anh tự mình ngồi vào ghế lái.
Mặc Tô hoảng hốt ngồi vào trong, nhìn anh khởi động xe, hỏi với vẻ bất an: "Chủ tịch Hà cũng biết lái xe à?"
"Sao? Có người quy định tôi không được lái xe hả?"
"Không... lần nào thấy anh cũng ngồi sau, hiếm thấy anh lái."
"Nên cô không tin kỹ thuật lái xe của tôi à?"
Mặc Tô vội lắc đầu, "Không, anh lái đi, anh lái đi."
Chiếc xe khởi động, quay đầu rồi vững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nhau-roi-cung-ve-voi-nhau/3150940/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.