"Nhưng mệt quá rồi." Cô vừa đứng lên lại định ngồi xuống, Niệm Sâm nhanh mắt nhanh tay ôm lấy eo cô.
"Nghe lời nào." Anh bình thản thốt ra.
Mặc Tô ngẩn người, vì tư thế của anh, hơi thở của anh gần ngay bên cô, có chút mùi mồ hôi, kỳ lạ nhưng không khó chịu, cô ngước lên, có thể nhìn thấy đường nét khuôn cằm hoàn hảo của anh, sạch sẽ không có chút râu ria nào.
Trái tim bỗng dưng đập nhanh, không biết có phải do vận động quá mạnh hay không, cô nhanh chóng thoát ra khỏi tay anh, lắp bắp: "Người nhớp nháp khó chịu quá, tôi đi tắm trước."
Nói xong như bỏ trốn, không dám nhìn Hà Niệm Sâm lấy một lần, cô chạy về phía phòng thay đồ.
Đến khi vào phòng thay đồ rồi, cô ôm ngực, tim vẫn đập thình thịch. Không thể trách cô, cô có phải thánh nữ đâu, người đàn ông xuất sắc như Hà Niệm Sâm mà có cử chỉ mờ ám thì bất cứ cô gái có tri giác nào cũng sẽ thấy rung động đúng không?" Giống như người đàn ông có vợ rồi mà nhìn thấy người phụ nữ khiến mình rung động vậy, tuy trong lòng biết sự rung động đó không nên có, nhưng nếu cảm xúc đó có thể tự khống chế thì làm sao gọi là "thích" được?
Nhưng cô vừa chia tay Viên Mộ Tây, dù rung động cũng không thể nghĩ theo hướng không nên nghĩ, huống hồ anh là Hà Niệm Sâm, Đổng Mặc Tô cô là một cô gái quá bình thường, chưa từng nghĩ sẽ trèo cao lên tầng lớp lãnh đạo công ty vĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nhau-roi-cung-ve-voi-nhau/3150939/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.