Định thoát khỏi họ thì, "Mặc Tô", lại bị anh ta gọi lại.
Cô quay đầu, nở nụ cười với anh ta: "À còn nữa, luật sư Viên, trong phòng anh có vài thứ đã cũ rồi. Nhớ vứt đi mới tốt."
Nói dứt, cô nhấc chân rời đi, cho dù đau buồn, khó chịu đến mấy, giây phút này chí ít cô vẫn cao quý.
Xuống lầu, một chiếc xe đua mới toanh đã chờ sẵn.
Nhìn thấy bóng cô, cửa xe hạ xuống, để lộ gương mặt xinh đẹp, "Tô Tô, mau lại đây, tớ ở đây."
Mặc Tô lại gần, Lý Dao đã mở trước cửa xe bên ghế phụ, cô vừa ngồi vào thì cô nàng đã hỏi ngay: "Cậu cuống cuồng gọi tớ đến đây chính là vì cái tên Viên Mộ Tây kia hả?" Vừa lái xe, cô nàng vừa hỏi: "Lẽ nào là vì hai người sắp làm lành?"
"Tớ nhìn thấy cô ta rồi." Trong xe rõ là ấm áp, nhưng không hiểu sao cơ thể cô vẫn run run.
"Hả?" Không ngờ là câu trả lời đó, Lý Dao ngớ người, lúc hoàn hồn thì buột miệng: "Shit! Họ Viên kia rốt cuộc muốn gì? Nói người ta tội nghiệp mà? Tội nghiệp tới mức muốn đưa cô ta về nhà? Còn trước mặt cậu á?"
"Cô gái kia tự chạy tới." Mặc Tô vòng tay ôm người, buồn bực nói: "Chúng ta quá ngây thơ rồi, nếu chỉ là đáng thương thì sao họ lại ở cạnh nhau, nếu chỉ là yêu đơn phương thì cô gái kia dù theo đuổi thế nào cũng không ăn thua đâu."
"Nên... giữa hai cậu cứ thế thôi à? Vì cái cô Vu gì đó, cậu không định giành lại Viên Mộ Tây?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nhau-roi-cung-ve-voi-nhau/136184/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.