Anh ta lúc nào cũng thế, biết điểm yếu của cô. Mỗi lần cô tức giận, anh ta chỉ cần giả vờ tội nghiệp, nói những câu van nài, trái tim cô sẽ như bị thứ gì đó sưởi ấm, sau đó mềm nhũn ra.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, cô ngớ người, giọng hơi khàn: "Có người tới kìa."
Anh ta vẫn ôm cô bất động, "Em không nhận lời, anh sẽ không mở cửa."
Mặc Tô thở dài, anh ta là thế, thông minh và hiểu lúc nào khiến phụ nữ không nhẫn tâm, không buông được, đó là giở trò trẻ con.
"Mở cửa trước đi đã." Cô nói, không hề hứa hẹn gì.
Viên Mộ Tây buông tay, biết tính của cô, lúc này không cự tuyệt thẳng thừng thì đã là nhượng bộ nhiều rồi, không thể tiếp tục ép cô, nếu không sẽ thành phản tác dụng.
"Chờ anh ở đây." Dịu dàng nói xong, anh ta liền quay lưng đi ra khỏi phòng ngủ.
Vu Nhược Cẩn hôm nay cực kỳ vui sướng, vì Viên Mộ Tây giúp đỡ mà đã trả được tiền mượn để trả phí thuốc men cho bố, cuối cùng cô ta đã có thể thoát khỏi hộp đêm kia.
Cô ta vừa nhận được tin này đã vội vã từ trường chạy tới đây, cúp cả tiết học, chỉ muốn cùng chia sẻ với người cô ta yêu nhất.
Khi cửa vừa mở, gương mặt tuấn tú của Viên Mộ Tây hiện ra, cô ta vui sướng lao tới, ôm lấy cổ anh ta, vui vẻ nói: "Anh yêu, sau này em không cần tới hộp đêm làm việc nữa, cám ơn anh nhé. Em yêu anh quá đi mất."
Viên Mộ Tây cau mày, kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nhau-roi-cung-ve-voi-nhau/136183/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.