Sáng hôm sau, Thẩm Vân vốn muốn đưa cô đến trường, thế nhưng, chợt nhớ ra bà có cuộc hẹn quan trọng với bạn thân. Chính vì vậy, hai người phải ngồi bàn bạc một lúc.
Ngụy Hoài Nam thấy hai người đưa qua đẩy lại, không nhịn được mà lên tiếng:
"Được rồi, mẹ. Trường chị gần trường con, để con chở chị đi học cũng được mà."
Thẩm Vân quay sang nhìn Ngụy Hoài Nam cười hòa nhã:
"Thằng nhóc chết tiệt, coi như là con còn có chút lương tâm. Hi Hòa, để Hoài Nam chở con đi nhé."
Hai người vừa ra đến cửa thì thấy Sở Diên đã đứng trước cửa lớn nhà họ Ngụy. Cậu đi xe đạp, dáng người thiếu niên cao lớn, cặp sách sau lưng, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc. Cả người toát ra hơi thở thanh xuân, vừa ấm áp, vừa ngây ngô, trong sáng giống như mối tình đầu.
"Dì Thẩm, chào buổi sáng."
"Hoài Nam, Hi Hòa, chào buổi sáng."
Cậu nở nụ cười ấm áp, thánh thiện, giống như ánh dương rực rỡ, mê hoặc lòng người. Thế nhưng trong lòng Ngụy Hoài Nam, nụ cười ấy trở lên chói mắt hơn bao giờ hết.
Cậu chàng cảm thấy, chỉ với khuôn mặt và nụ cười vô hại này có thể lừa tất cả con gái từ già đến trẻ trong đại viện. Nhất là mẹ cậu - Thẩm Vân, một người cực say mê cái đẹp. Thấy Sở Diên qua, mắt bà không khỏi sáng lên, giọng nói nhẹ nhàng hẳn đi:
"Sở Diên, sao con lại qua đây?
Thiếu niên mỉm cười, ngoan ngoãn trả lời:
"Dạ, con cùng Ngụy Hi Hòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nham-anh-trang/2945040/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.