Buổi tối hôm ấy, mặc cho tôi có đuổi bao nhiêu lần Lưu Sơn cũng không trở về thành phố, cũng không có ở nhà tôi mà ở lại căn nhà hoang trước kia anh vẫn thường xuyên ở. Sự xuất hiện đột ngột của anh ở nơi này khiến cho lão Phụng cùng với dân làng không khỏi ngạc nhiên, thậm chí kích động đến mức kéo đến nhà tôi đông nghịt chẳng khác gì đi hội. Tuy thấy điều này có chút khó chịu nhưng nghĩ đi nghĩ lại tôi cũng thấy đúng thôi, vì họ cũng chẳng khác tôi ngày trước, đâu ngờ được rằng một kẻ điên bẩn thỉu năm nào bây giờ không những đã trở lại bình thường mà còn phong độ lịch lãm giàu có đến thế.
Trước sự ào ào bàn tán không có ý định dừng lại này, lão Phụng có lẽ cũng biết tôi không được thoải mái nên hắng giọng đề nghị mọi người giải tán. Lão tuy không làm trưởng làng nhưng cũng được liệt vào danh sách già làng có tiếng nói, nên chẳng mấy chốc mấy người kia cũng hậm hực đi về, trả lại không gian thoáng đãng cho ngôi nhà nhỏ của tôi có ngọn gió lùa vào.
Lúc này, căn nhà dưới ánh điện vàng lập lòe cũng chỉ còn có tôi, có anh và lão Phụng cùng với vợ chồng A Nùng, lão nhìn anh hết một lượt rồi mới chầm chậm cất lời.
- Lưu Sơn đúng không, lâu lắm không gặp, nhìn cậu dạo này khác quá, từ về cách ăn mặc đến phong thái, nhìn đi nhìn lại vẫn không hề thấy hợp với nơi nghèo nàn này của chúng tôi chút nào.
Từng câu từng chữ lão Phụng nói ra tôi đều hiểu hết, tuy lòng đau ê ẩm nhưng cũng không có dám lên tiếng phản bác lại, vì suy cho cùng những lời lão nói này đâu có sai chút nào đâu cơ chứ. Có lẽ lão vẫn không quên lời tôi nói đợt tôi trở về, anh đã có vợ có con rồi, việc cố tình ở lại với tôi nơi này dây dưa đúng thật là không nên một chút nào.
Về phía Lưu Sơn, sau khi lão Phụng vừa dứt lời, khuôn mặt anh trong phút chốc trở nên cứng lại, mất mất giây mới có thể trở lại bình thường, cười gượng đáp trả.
- Thật ra, tôi vẫn thích cuộc sống nơi đây hơn là ngoài đô thị rộng lớn kia. Nói gì nói tôi cũng đã sống ở đây những năm năm trời, tuy đã mất một khoảng quên đi nhưng tận sâu trong lòng cảm giác vẫn như cũ, không hề nhạt thêm chút nào.
Nói đến đây, anh cũng ngừng lại không nói tiếp nữa vì có khi nói rồi lại trở thành cãi nhau, vì thế liền chuyển sang chủ đề khác.
- Lão dạo này vẫn khỏe chứ....
Lão Phụng gật đầu, trả lời câu hỏi của anh xong cũng không có ý định nán lại lâu hơn, quay sang tôi dặn dò, vừa là muốn nói ý cho anh đứng ngoài nghe thấy.
- A Linh, con bây giờ tuy đã lớn nhưng suy nghĩ thì nhiều lúc vẫn còn ngu muội, đừng vì một phút lầm lỡ yếu lòng mà trượt dài trong bể khổ. Làm gì cũng phải nên cẩn thận, quyết đoán, nếu không sẽ tự mình hủy hoại đi bản thân của mình đấy, có biết không.
Nói xong, lão cũng cùng vợ chồng A Nùng quay người bước ra khỏi cửa, bên ngoài ánh trăng cũng đã lên cao soi rọi xuống con đường bê tông đầy bụi trắng.
Tiễn một nhà ba người lão đi một đoạn khá xa, tôi chỉ biết vâng dạ nghe theo lời lão, đến khi trở về nhìn thấy anh vẫn ngồi đó thì lại chỉ biết thở dài. Lão Phụng nói đúng, có lẽ tôi nên mạnh mẽ hơn chút nữa, không nên mềm lòng yếu ớt nữa. Tôi vẫn còn yêu anh, anh cũng nói anh yêu tôi, nhưng khi anh và vợ vẫn chưa chấm dứt hoàn toàn, tôi tốt hơn hết vẫn là nên tránh né những cử chỉ thân mật không phải lẽ, đừng giống như hồi trưa để mặc cho anh ôm mình như vậy.
Bước vào trong nhà, dưới ánh điện lập lòe màu vàng tối mờ, anh đưa đôi mắt phượng hẹp đầy nét buồn nhìn tôi, một vài giây sau đứng dậy tiến lại nắm lấy tay tôi kéo đi ra ngoài khiến tôi giật mình kêu lên.
- Anh định đưa em đi đâu, trời tối lắm rồi, có chuyện gì thì để ngày mai hãy nói.
Thế nhưng mặc cho tôi có nói gì anh vẫn không có ý định buông bả, cái nắm chỉ hơi buông lỏng để tôi không bị đau, bước chân dừng lại đột ngột quay người đối diện với tôi, khuôn mặt nam tính hơi cúi xuống khàn giọng nói từng chữ.
- Anh có chuyện muốn nói với em...
- Chuyện gì muốn nói hồi chiều em với anh cũng đã nói hết rồi còn gì... Em nghĩ chúng ta đến nước này tốt nhất đừng nên dày vò nhau làm gì nữa, chỉ càng khiến cho cả hai thêm mệt mỏi hơn mà thôi.
Anh thở dài, đôi môi mím lại trầm ngâm im lặng mất một lúc, sau đó mới lại nói tiếp.
- Linh, chuyện đó, anh nhất định sẽ giải quyết xong thật nhanh chóng, em đừng nghĩ điều gì nhiều để rồi lại suy diễn bản thân mình là người có lỗi. Em không hề có lỗi gì hết, lỗi đều là ở anh, kẻ bội bạc là anh, có bị ông trời trừng phạt cũng là do anh phải chịu, bởi vì anh đáng bị như thế.
Nói rồi, anh lại tiếp tục kéo nhẹ tôi đi trên con đường mới đổ, thi thoảng chân còn dẫm phải những chiếc lá khô phát ra tiếng kêu xột xoạt trong màn đêm yên tĩnh. Tháng mười một, cái lạnh cũng kéo về nhiều hơn, cũng không ấm hơn mọi năm là mấy nhưng được cái trời không đổ những cơn mưa về đêm, cho nên bầu trời rất nhiều sao, trăng còn sáng rực có cả quầng lớn bao quanh nhìn đi nhìn lại cũng phát hiện ra, sáng hơn mọi lần rất nhiều.
Anh nắm tay tôi, giống như cái nắm tay ngày trước chúng tôi vẫn hay làm, đôi chân rảo bước đi về hướng con đường nhỏ dẫn ra con hồ lớn năm đó chúng tôi vẫn thường ra đó tắm gội. Len qua bao phiến đá lớn nhỏ, qua bao những cây gỗ lớn cao thẳng nơi bìa rừng, tôi với Lưu Sơn cũng tới được cuối nguồn, phút chốc ấy mọi kí ức lại như một thước phim tua chậm thi nhau hiện về. Ở đó, vẫn còn tảng đá to lớn bằng phẳng được ánh trăng chiếu xuống như người soi đèn, là nơi mỗi khi chúng tôi không kiềm chế được lại tan vào nhau giữa thiên nhiên rộng lớn.
Đêm cũng về khuya, sương cũng đổ xuống dày hơn, những phiến lá trong rừng cũng trở nên ẩm ướt như người cầm bình xịt tưới vào. Dưới hồ, mặt trăng tròn lảnh in mình trong làn nước trong vắt róc rách chảy qua từng ngách nhỏ chẳng khác gì thiếu nữ e thẹn đang bước vào tuổi dậy thì.
Lưu Sơn đỡ tôi ngồi xuống, anh ôm gọn tôi vào lòng, vẫn là vòng tay ấy, người đàn ông ấy, nhưng thời gian thì đã là mấy năm sau. Nếu là trước kia, khi được anh ôm như thế tôi nhất định sẽ lại tủm tỉm cười rồi e thẹn như một đứa trẻ được cho kẹo ngọt, sẽ khép nép vào lòng anh thủ thỉ dậy anh nói mấy từ “ anh yêu em “, “ anh yêu vợ”, sau đó bắt anh nói đi nói lại đến khi nào cho dừng mới thôi. Thế nhưng bây giờ, giữa chúng tôi, chỉ là sự im lặng, chỉ là tiếng thở nhè nhẹ, cùng với nhịp tôi đập bình bịch trong lồng ngực. Chúng tôi, chẳng biết phải nói với nhau điều gì sau ngần ấy thời gian bỏ lỡ, chẳng biết nói với nhau điều gì sau bao tổn thương mà cả hai phải gánh chịu.
Tôi bất giác nhớ đến cuộc nói chuyện của anh với Quân hồi năm ngoái, tôi muốn hỏi anh chuyện đó có phải là sự thật hay không, muốn hỏi anh những lời nói khi ấy của anh là ý gì, nhưng rồi tôi lại không thể nào hỏi được. Dù sao mọi chuyện cũng qua đi được 1 năm, cái gì đã là quá khứ, cái gì khiến tôi đau lòng, tôi thật sự cũng không muốn nhớ lại.
Lại nhắc tới Quân, tôi mới nhớ có lẽ lâu lắm rôi mình không có liên lạc cho anh ấy, cũng phải đến gần nửa năm rồi. Không biết Quân bây giờ như thê nào, cuộc sống của anh ta ra sao, có tìm được người bạn đời của mình hay chưa. Tôi không yêu Quân, nhưng đối với tôi, tôi chẳng thể nào quên được anh ấy, chẳng thể nào không nghĩ về anh ấy, cho dù chính tôi là người tàn nhẫn cự tuyệt anh mỗi lần anh ngỏ lời. Với Lưu Sơn, là yêu điên cuồng đến chết đi sống lại, yêu không cần biết sai trái là gì, thì với Quân, anh chính là người cứ vớt cuộc đời tôi, là người cho tôi sức mạnh cùng với nghị lực vươn lên trong suốt 5 năm đầy tăm tối cùng với khổ sở đó.
Trong không gian đầy mùi sương đêm, tôi nghe thấy anh thủ thỉ bên tai, nghe anh kể lại chuyện của quãng thời gian trước.
- Lúc em rời nhà đi lên thành phố, thì mấy tiếng sau Quỳnh với đám bạn của anh tới đón, họ nói họ là gia đình của anh. Khi ấy, anh chỉ nhớ bản thân mình không muốn rời khỏi em và ba, nên cự tuyệt không muốn, nhưng rồi trước sức lực của mấy thằng bạn, anh bị đánh ngất đi không còn biết gì nữa, đến khi tỉnh lại, đã thấy mình ở trên máy bay đi sang Mỹ rồi.
Anh mất ba năm trong bệnh viện tâm thần, uống bao nhiêu thuốc cùng với điều trị tâm lý, lúc anh hồi phục cũng là lúc anh quên đi tất cả quá khứ của chúng mình. Anh nhớ lại Quỳnh là người anh yêu trước đó, nên liền làm đám cưới với cô ấy, cho đến khi gặp lại em sau 5 năm, anh mới nhận ra được sự khác biệt trong tâm trí của mình.
Tôi nhổm người rời khỏi lòng anh, giọng vô thứ hỏi.
- Khác biệt, là khác biệt cái gì...
Anh cúi đầu, mười ngón tay ôm lấy mái tóc đen nhánh của mình, gục xuống khản giọng.
- Anh thường mơ thấy những hình ảnh nhạt nhòa về vùng núi hoang sơ, mơ thấy anh cùng với một người con gái cười đùa nơi góc sân với những đàn gà chạy nhốn nháo, mơ thấy người con gái ấy cắt tóc cho mình, mơ thấy người con ấy tắm cho mình, rồi mình cùng với người ấy yêu thương tan vào nhau. Những lúc như thế, đầu anh thật sự rất đau, anh không dám hỏi Quỳnh về điều đó, chỉ hỏi cô ấy có phải người cứu anh là một người con gái hay không thôi. Nhưng những lúc như thế, Quỳnh đều cáu giận và cãi nhau với anh, bỏ về nhà ngoại đem theo cả bé Su đi cùng.
Nói đến đây, anh cười nhạt, ngước lên nhìn tôi, trên gò má đã xuất hiện giọt lệ chảy dài.
- Cô ấy nói với anh có phải hết yêu cô ấy rồi hay không mà cứ hỏi về người khác, cô ấy nói với anh năm năm anh mất tích cô ấy tiều tụy khổ sở đi tìm anh ra sao, sao anh lại có thể lạnh lùng với mẹ con cô ấy. Chính vì thế, anh cố gạt hết tất cả mọi thắc mắc sang một bên, chỉ một lòng một dạ với Quỳnh, thế nhưng anh biết, trái tim đập trong lồng ngực anh bắt đầu thay đổi, đó là không còn cảm thấy yêu Quỳnh nhiều như trước. Mọi chuyện với Quỳnh, anh làm chỉ là trách nhiệm, là báo đáp ân tình cô ấy đã giúp đỡ mẹ anh vượt qua nỗi đau khi anh không ở cùng họ.
Tôi nghe anh nói vậy, chẳng biết nên nên nói gì nữa, cũng chẳng biết trả lời ra sao, chỉ sợ có nói lại nói ra những lời không đúng khiến anh thêm buồn. Anh cũng im lặng không kể thêm gì nữa, nhưng nhìn nét mặt của anh, tôi đoán không nhầm chắc anh vẫn còn dấu nhiều điều lắm chẳng muốn nói ra.
Chúng tôi cứ im lặng ngồi dựa vào nhau như thế, không hôn cũng chẳng làm điều gì quá đáng đến khi sương đêm buông xuống dày đặc hơn mới lặng lẽ nắm tay nhau đi về, trong thâm tâm mỗi người đều là những nỗi lòng nặng trĩu. Anh đưa tôi trở về nhà, nhìn tôi bước vào trong mới chịu quay người về căn nhà hoang của mình ngủ lại, trước khi đi còn không quên dặn dò tôi đủ điều.
Một đêm hôm ấy, đối với tôi là một đêm rất dài với những suy nghĩ miên man không điểm dừng, với những mâu thuẫn mà bản thân chẳng thể nào có thể tìm được lời giải đáp. Về anh, về Quỳnh, về Quân, và về cả tương lai của bản thân sau này như thế nào để đối mặt được với bọn họ. Và trong lúc tôi chìm trong miên man, tôi trằn trọc trên giường với cơn buồn ngủ không tới, tôi chẳng hề biết được rằng,bên phía ngoài cổng, Lưu Sơn vẫn đứng dựa vào hàng rào trúc rít từng điếu thuốc, đôi mắt đầy buồn bã cứ nhìn chằm chằm về phía căn phòng của tôi đến tận gần sáng mới đi về.
Sáng sớm hôm sau, lúc tôi tỉnh dậy, mặt trời bên ngoài đã lên cao tới tận đỉnh đầu, đàn gà bên ngoài đã cục cục thi nhau tranh thóc ngoài sân đất. Vén tấm mền bước ra gian nhà chính, tôi hé nhìn qua khung cửa sổ, thấy anh trong bộ quần áo sờn vải trước kia đang ngồi cho gà ăn, trái tim trong phút chốc trở nên ấm đến lạ thường. Cảnh tượng này, thật giống những năm về trước, chúng tôi đều là những người nghèo khó sống nơi làng quê bình dị, ăn từng bữa cơm độn ngô độn sắn để có thể chắc bụng. Cảnh tượng này, chỉ thiếu duy nhất một điều, ấy là ba của tôi.
Ánh mắt vô tình chạm nhau, Lưu Sơn vôi đứng dậy, tiến vào trong nhà nhìn tôi, anh nói.
- Em dậy rồi à, đi đánh răng rửa mặt đi rồi ăn sáng, anh nấu mọi thứ xong xuôi hết cả rồi.
Nói xong anh cũng chẳng đợi tôi lên tiếng liền đi vào trong phòng lấy mâm bát mang ra ngoài, sau đó lại xuống bếp bắc cơm cùng với thức ăn vẫn còn nóng hổi mang lên đặt trên chõng. Những món ăn vô cùng đơn giản chỉ có trứng tráng dương sỉ, cùng với khoai lang trộn mứt mâm xôi, nhìn chúng, hốc mắt tôi lại cay xè đỏ ửng, cổ họng nghẹn ứ lên tiếng.
- Anh, anh vẫn nhớ những món này sao. Anh không hề quên đi cách làm sao.
Tôi run rẩy, tâm trí lại nhớ về khoảng thời gian ấy. Tôi vì quá nhàm chán nên lôi anh vào trong bếp dạy anh nấu món này món nọ, nhưng Lưu Sơn khi ấy là một kẻ điên, nào có biết được ý định của tôi là gì. Hôm nào lôi anh ra làm, y rằng những đồ ăn hôm ấy đều phải bỏ đi vì đều bị anh làm hỏng, riết nhiều tôi đâm chán không có dạy anh nữa. Vậy mà không ngờ, qua đi ngần ấy năm, anh không những không quên công thức tôi dậy, mà còn có thể chế biến chúng nhìn đẹp mắt như thế.
Lưu Sơn cười nhẹ, nụ cười không hề có chút khinh bỉ hay chế giễu dành cho tôi như đợt trước, mà là nhẹ nhàng như mật ngọt, lắc đầu.
- Anh nói rồi, anh muốn bù đắp mọi thứ cho em, từ nay về sau, chúng ta cứ sống bình dị ở nơi này, không trở về thành phố nữa, không bon chen nữa, Linh nhé.
Trước lời này của anh, tôi không đáp trả, lặng lẽ bước chân đi ra ngoài rửa mặt. Thế nhưng, dường như ông trời đang muốn trêu ngươi tôi vậy, khi mà tôi vừa đặt chân xuống sân, đôi mắt bất chợt nhìn thấy dáng người quen thuộc đứng phía ngoài cổng. Người đấy, không ai khác chính là Quân...và người phía sau anh, là Quỳnh với bé Su, là gia đình của anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]