Ánh nắng ban mai mờ ảo, không khí ban mai mang theo hơi thở ướt át trong veo, Lâm Lạc Tang nhìn chằm chằm thẻ bài trong tay rồi im lặng một lát, lúc này mới treo nó ở đầu ngón tay rồi quay đầu hỏi Bùi Hàn Chu: “Anh biết viết cái này đối phương sẽ nhìn thấy sao?”
Anh nhắm mắt: “Tôi biết.”
Cô nhướng mày: “Làm sao mà anh biết được?”
Cái này anh cũng thăm dò trước tiên hả?
Anh bất đắc dĩ: “Lúc tôi mới vừa xuống núi đã nhìn thấy, cây bút mà em cho tôi là do một chàng trai trước đó đã viết.”
“…… À.” Cô nói thầm, “Sao tôi không thấy được.”
Bùi Hàn Chu: “Em đang bận bịu cầm điện thoại chụp mặt trời mọc.”
Lâm Lạc Tang nghẹn lời, lúc này mới vuốt ve thẻ bài bằng gỗ trong tay rồi hỏi ông cụ: “Bọn con mang cái này đi hả ông?”
“Không cần,” ông lão vươn tay nhận lấy, “Nếu là bí mật, sau khi xem xong ông sẽ đốt từng cái một.”
Rồi sau đó tiếp tục xuống núi một mạch, Lâm Lạc Tang đều đang suy tư về việc bốn ký tự vô nghĩa trong thẻ bài của mình có cần thiết phải lãng phí tài nguyên để đốt hay không.
Cũng may bọn họ đi sớm, lúc này đội quân biển người còn chưa đến, Lâm Lạc Tang quay đầu lại nhìn thấy một vùng đầu người đen nghìn nghịt sắp lan tràn lại đây nên lôi kéo tay áo Bùi Hàn Chu chạy lon ton: “Đi đi đi, nhanh lên xe.”
Thức đêm hơn nữa tùy tiện ngủ một lát, thực ra toàn bộ ý thức của cô cũng không rõ ràng lắm, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nguoi-dam-say/966797/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.