Chương trước
Chương sau
Vân Lâm Quân nhìn Tây Ngạn Du một cái, cười như không cười: "Đại thần? Có phải đằng sau còn có một từ nữa hay không?"

Tây Ngạn Du: "......"

Đôi mắt lặng lẽ mở một cái khe hở, dư quang thoáng nhìn tiên nhân vốn dĩ nửa dựa vào lan can, nhưng lúc này lại đứng thẳng, không nhanh không chậm đi về phía mình.

Tây Ngạn Du: "......"

Ta không nhìn thấy, ta không nhìn thấy......

Vân Lâm Quân chậm rãi đi tới, cách Tây Ngạn Du một khoảng bằng nắm tay thì dừng lại, rũ mắt nhìn Tây Ngạn Du.

Tây Ngạn Du nhắm chặt đôi mắt:

"Tiểu thần tiên bảo hộ thân ái ~"

Vẻ mặt Vân Lâm Quân chợt cứng đờ.

Tây Ngạn Du: "Ngài có muốn ăn cái gì không? Ta làm món đậu hủ trộn hành lá, ăn rất ngon nha~"

Vân Lâm Quân: "......"

Con ngươi màu tím nhìn chằm chằm Tây Ngạn Du một hồi lâu, cuối cùng, khóe môi hắn hơi cong, ánh mắt dừng ở trên vành tai trắng như ngọc, vươn tay, nắm một cái.

Tây Ngạn Du: "!"

Cậu nhìn trái phải, nghi hoặc chớp chớp mắt, mờ mịt xoa xoa vành tai, tiếp tục nhắm mắt cầu nguyện.

Hai người đứng gần trong gang tấc, dưới mí mắt Vân Lâm Quân, Tây Ngạn Du thành công hoàn thành một màn biểu diễn hết sức chuyên nghiệp.

Vân Lâm Quân rũ mắt nhìn Tây Ngạn Du, đáy mắt nhiễm một tia sung sướng.

Gió nhẹ đánh úp, một sợi tóc dài tuyết trắng theo gió phẩy qua ót Tây Ngạn Du, thân ảnh Vân Lâm Quân tiêu tán vô tung.

Tây Ngạn Du: "......"

Cầu nguyện không linh.

Cá nướng không có.

Héo rũ trở lại chỗ ở, cơm chiều vừa lúc chuẩn bị xong.

Tây Ngạn Du xử lý đám cá kho.

***

Hơn mười ngày sau, đã là tháng ba mùa xuân, mặt trời ấm áp, lại không quá nóng.

Ánh mặt trời buổi sáng là tốt nhất, Tây Ngạn Du sai người mang cái phản đặt trong sân, trải lên chiếc chăn thật dày, nằm ở trên đó phơi nắng, phơi xong mặt này, xoay người phơi mặt khác, bất tri bất giác liền thoải mái ngủ say.

Cách đó không xa có một cây đại thụ, Vân Lâm Quân nhàn nhã ngồi ở trên nhánh cây, liếc nhìn Tây Ngạn Du ngủ ngon, sau đó, ánh mắt dừng ở cái bàn nhỏ bên cạnh cái phản.

Một chén đậu hủ trộn hành lá cùng ba nén hương.

Vân Lâm Quân: "...... Chậc."

Vào ngày nghỉ tắm gội, Quý Dạ Vân từ đại doanh trở về, trực tiếp đi tới viện của Tây Ngạn Du, vừa tiến vào liền thấy một màn như vậy.

Tây Ngạn Du giống một đóa hoa nhỏ, dưới ánh nắng ấm áp ngủ say, ngủ rất thoải mái thơm ngọt, phối hợp phong cảnh trong viện, hết sức đẹp mắt. Ngay cả Quý Dạ Vân cũng không tự chủ được trước mắt sáng lên, thân hình từ trước đến nay thẳng tắp giống như kiếm sắc, giờ lại bất tri bất giác thả lỏng.

Hắn đi về phía trước, ra hiệu cho người hầu không cần kinh động Tây Ngạn Du, phân phó người đem ghế nằm đến, ngồi xuống bên cạnh Tây Ngạn Du, cái gì cũng không làm, chỉ nằm dựa vào trên ghế nhìn Tây Ngạn Du, chậm rãi thế mà cũng sinh ra một chút buồn ngủ.

Đám người hầu không dám phát ra tiếng thở mạnh.

Con bướm ở bụi hoa bay xuyên qua, ánh mặt trời giáng xuống, tươi đẹp lại mềm mại.

Trên người Quý Dạ Vân cũng được phơi đến ấm áp, cơn buồn ngủ dần dần đánh úp.

Nhưng vào lúc này, cá mặn Tây Ngạn Du trở mình, thoải mái duỗi người, tiếp tục ngủ, ôm chăn bông thuần sắc trắng cọ cọ.

Quý Dạ Vân bị kinh động, nhưng ngón tay đặt trên tay ghế chỉ hơi hơi động một chút, cái loại cảm giác thoải mái này cũng không hoàn toàn bị quấy nhiễu.

Mi mắt hắn hơi hơi xốc lên, hiếm khi lười biếng, nhìn về phía Tây Ngạn Du, thấy Tây Ngạn Du cọ chăn bông tuyết trắng, dung nhan kiều diễm, phảng phất như hoa đào. Lúc này, một trận gió phất qua, hoa đào rơi xuống, Quý Dạ Vân trong nháy mắt cũng có chút cảm giác bị mê hoặc.

Hắn lẳng lặng nhìn Tây Ngạn Du, nhìn nhìn, đại khái là cơn buồn ngủ chiếm thế thượng phong, lạnh lẽo trên người được ánh mặt trời sưởi ấm, chú ý thấy chiếc chăn trong lòng ngực Tây Ngạn Du bị thu hồi vỏ tơ lụa bên ngoài, chỉ để lại ruột tuyết trắng bên trong, không nhịn được mà bật cười.

Tuyết trắng đóng băng ao hồ hơi hơi hòa tan.

Dời đi ánh mắt, nhìn về phía hoa đào hồng nhạt cùng hoa lê tuyết trắng bay xuống, lá trúc lay động, gió nhẹ trong trẻo, ánh mặt trời ấm áp, trong viện thanh nhã yên tĩnh, lại có thanh âm dễ nghe của thiên nhiên.

Quý Dạ Vân bất tri bất giác khép lại đôi mắt, ngủ say.

Nhìn nột màn hài hòa tốt đẹp này, một tay Vân Lâm Quân chậm rãi mân mê một sợi tóc trắng rũ trước người, cười.

***

Mấy ngày sau đó, Quý Dạ Vân vẫn luôn ở trong viện của Tây Ngạn Du không hề ra ngoài, ngay cả ngày thường sẽ đi qua Trấn Quốc công phủ thỉnh an cũng chưa đi.

Vốn dĩ sau khi Tây Ngạn Du tới, nhóm Lam Nhan tri kỉ của Quý Dạ Vân vẫn chưa hành động thiếu suy nghĩ, mà là một bên quan sát, một bên thu mua người hầu hạ của Tây Ngạn Du, tìm hiểu tin tức cùng lai lịch của Tây Ngạn Du

Nhóm Lam Nhan trừ bỏ dung mạo xuất sắc bên ngoài, còn là người đọc đủ thứ sách, tinh thông cầm kỳ thư họa, chỉ số thông minh cao, có 800 cái tâm nhãn trong người.

Tuy ngày thường tranh đấu gay gắt, nhưng bọn họ giống nhau, cũng quá hiểu biết lẫn nhau, bởi vậy giữa bọn họ hình thành một loại cân bằng quỷ dị.

Quý Dạ Vân thích chính là cái loại hình này của bọn họ, vô luận là đến bao nhiêu người, mới mẻ một chút sẽ qua đi. Chỉ cần không tìm đường chết, Quý Dạ Vân yêu thích cũng sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia.

Nhưng thông qua thu mua tin tức về tính cách Tây Ngạn Du, phát hiện Tây Ngạn Du cùng bọn họ căn bản không phải một cùng loại hình, cảm giác nguy cơ lặng yên sinh ra.

Đối bọn họ mà nói, lần này có gì đó không giống nhau.

Đến nỗi, lai lịch của Tây Ngạn Du không thể hỏi thăm ra.

Hậu viện tuy rằng rất rời rạc, nhưng viện của Quý Dạ Vân cùng với người xung quanh giống như cái thùng sắt, bất luận tin tức gì cũng không hỏi được. Quản gia là người của Quý Dạ Vân, lòng dạ sâu đậm, đối với Quý Dạ Vân có ân cứu mạng, cho nên tuyệt đối trung thành, thề sống chết nguyện với Quý Dạ Vân, miệng cực kì kín, không ai có thể từ chỗ ông ta moi được lời khách sáo.

Ban đầu còn chần chừ, nhưng Quý Dạ Vân nghỉ đã nhiều ngày, không chỉ vẫn luôn dừng chân ở viện của Tây Ngạn Du, còn một đợt một đợt đưa tranh chữ trân quý đến cực điểm, đồ cổ......

Nhóm Lam Nhan rốt cuộc ngồi không yên, bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Nhưng lại không có ai ngu xuẩn đến nỗi tự mình xung phong lên sân khấu, cũng không nghĩ mình sẽ bị đẩy lên.

***

Trong hoa viên của hậu viện Trấn Quốc công phủ, một phụ nhân trung niên đang tỉa hoa, là Trấn Quốc công phu nhân —— Ân thị.

Cắt xong một cành, bà ta lui ra phía sau một bước đoan trang, hỏi tỳ nữ: "Hôm nay, tướng quân cũng không tới thỉnh an sao?"

"Hồi phu nhân, tạm thời tướng quân vẫn chưa qua phủ." Tỳ nữ cung kính trả lời.

Ân thị tiến lên cắt tỉa một phen, cười nói: "Xem ra lần này tìm được người mình thích. Tuổi trẻ thật tốt, gặp được người thích, liền cái gì cũng không để ý......"

"Có lẽ vậy." Giọng nói của một nam tử ở phía sau vang lên.

Ân thị nhíu mày, quay đầu lại, chỉ thấy tỳ nữ đã té xỉu trên mặt đất, một nam tử có thân hình thon dài, khuôn mặt thanh tuấn đứng ở phía sau mình.

Bà ta đánh giá nam tử một phen, nhận ra người: "Phó Thanh Minh?"

Nhìn thoáng qua nha hoàn, "Cậu đây là muốn làm gì?"

Nghĩ đến cái gì, Ân thị đặt kéo xuống, sửa sang lại ống tay áo, từ từ nói: "Là người đứng đầu trong nhóm Lam Nhan của con ta, xem ra tâm tình hiện nay của cậu rất phức tạp?"

Nhưng Phó Thanh Minh lại không tiếp lời, mà là tiếp tục đề tài lúc nãy: "Tuổi trẻ khi gặp được người thích, xác thật cái gì cũng không màng." Nói xong, gã nhìn về phía Ân thị, cười nói, "Tỷ như ngài, vì danh chính ngôn thuận cùng Quốc công gia ở bên nhau, dùng kế để Quốc công gia độc sát nguyên phối, cũng là người bạn thân khuê mật tốt nhất —— mẹ đẻ tướng quân. Ngài cảm thấy, tướng quân 'con ngài' nếu biết chân tướng năm đó thì sẽ như thế nào? Quốc công gia chân chính biết ngài là dạng người gì, sẽ cảm thấy như thế nào?"

Bình tĩnh thong dong trên mặt Ân thị nháy mắt biến mất vô tung, bà ta đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc hoảng sợ lại có chút dữ tợn nhìn chằm chằm Phó Thanh Minh: "Ngươi như thế nào mà biết được......"

Phó Thanh Minh nhìn bà ta, cười nói: "Quả nhiên là như thế."

Ân thị phản ứng lại, hạ giọng, ánh mắt âm ngoan mà ác độc: "Ngươi gài ta?"

Phó Thanh Minh: "Giúp ta đi thăm dò chi tiết tân sủng kia, như thế nào?"

Đáy mắt Ân thị xẹt qua một mạt sát ý, hơi hơi híp mắt, nhàn nhạt nói: "Ngươi không có chứng cứ."

"Chứng cứ?" Phó Thanh Minh đi đến trước mặt Ân thị, "Căn cứ xác định kết quả, tìm kiếm, ngược dòng, hoặc là dứt khoát thêu dệt chứng cứ, chính là sở trường trò hay của ta. Trước để ta đoán xem ——"

"Ngài rõ ràng rất thông minh, nhưng vẫn biểu hiện thập phần hàm hậu bình thường, lại đủ ôn nhu hiền huệ." Phó Thanh Minh vây quanh Ân thi dạo qua một vòng, "Ừm, còn biết dỗ người. Trấn Quốc công năm đó tuy xuất thân hào môn, nhưng thiên tư tầm thường, còn tự cho mình rất cao. Mà mẹ đẻ của tướng quân năm đó là tài nữ danh chấn kinh thành. Sau khi hai người thành thân liền bị mang ra so sánh. Nói vậy, Quốc công gia đối với tiên phu nhân chỉ có bất mãn cùng ghen ghét đi?

Nhưng mà, Trấn Quốc công phủ mặc dù xuống dốc, nhưng đến tột cùng vẫn là công phủ dòng dõi. Tiên phu nhân tuy xuất thân nhà quan gia, lại không thể đánh đồng. Cùng gia cảnh tương tự với bà ấy, mặt ngoài hảo tỷ muội, ngài nhất định rất hâm mộ bà ấy đi?

Thân thể tiên phu nhân không tốt, thường xuyên bị bệnh, ngài liền có cơ hội tới thăm, trong lúc này, có phải thường xuyên gặp Quốc công gia hay không?

Đối với nam nhân tự đại lại vô năng, để bắt được ông ta thì sẽ làm thế nào?

Có ví dụ của tiên phu nhân, vậy nên ngài tự nhiên là làm bộ ngốc hơn so với ông ta, miễn cho tự tôn của ông ta bị hạ. Lại giả vờ hiền lương thục đức, ôn nhu hiểu ý, một chút chủ kiến cũng không có?

Khen ông ta lợi hại? Giữa lời nói khuyên bảo hậm hực tiên phu nhân có hôn phu như vậy thật hạnh phúc? Lúc nào cũng khen ông ta, khen đến tâm ông ta nở hoa vựng vựng hồ hồ, lại nhân cơ hội say rượu loạn tính, ỡm ờ?

Sau đó, chậm rãi dẫn đường cho Quốc công gia vì ngài mà độc sát tiên phu nhân?

Có lẽ, không dễ dẫn người phát hiện độc dược, vẫn là ngài trong lúc lơ đãng tiết lộ cho Quốc công gia?

Quốc công gia nhiều năm như vậy, vẫn luôn là người đeo trên lưng tội ác giết người, mà ngài, trước sau trong sạch lại vô tội. Đánh chiếu cờ hiệu chăm sóc con trai độc nhất tuổi nhỏ của cố tỷ muội, trở thành vợ kế của Quốc công gia, thắng được mỹ danh, ở trong hào môn kinh thành vẫn luôn hô mưa gọi gió."

Cái trán Ân thị tràn đầy mồ hôi lạnh, khó thể tin nổi mà nhìn Phó Thanh Minh, cũng không thể tin được chỉ bằng vào phỏng đoán, gã liền có thể đem sự thật hơn 20 năm trước nói ra không khác gì mấy.

Việc này năm đó bà ta làm rất cẩn thận hoàn thiện, hết thảy đều thuận lợi.

Hơn 20 năm qua, bà ta vô số lần vì thế đắc ý dào dạt: Bà ta chiếm được trượng phu của nữ nhân kia, địa vị, nhi tử, tất cả mọi thứ mà nữ nhân kia sở hữu.

Hiện giờ, nhi tử của nữ tài tử từng danh chấn kinh thành đã là con trai của bà ta, ở trên chiến trường vào sinh ra tử, bị thương vô số, dựa vào thực lực của bản thân, khởi động, chấn hưng Quốc công phủ vốn đã xuống dốc, trở về thời đỉnh cao.

Mà bà ta — Ân Ngưng, hưởng thụ mọi vinh hoa phú quý của đứa nhi tử này đem lại.

Hơn nữa, khi Quý Dạ Vân còn nhỏ, bà ta đã sử dụng thủ đoạn để hắn chán ghét nữ tử, hiện giờ Quý Dạ Vân chỉ thích nam tử, chú định vô hậu. Tương lai tước vị này, còn không phải rơi vào tay nhi tử, tôn tử thân sinh của bà ta?

Nếu Quý Dạ Vân bất hạnh vì nước hy sinh thân mình chết ở trên chiến trường, tước vị tự nhiên là dừng ở trên người nhi tử của bà ta.

Nếu Quý Dạ Vân may mắn không chết ở trên chiến trường, kia cũng sống không qua nổi tôn nhi của bà ta.

Hơn nữa, bằng mấy năm nay bà ta đối với Quý Dạ Vân trả giá "Tình thương của mẹ", là hài tử từ trước đến nay hiếu thuận, cũng sẽ đem bà ta coi như mẫu thân thân sinh mà chăm sóc dưỡng lão.

Bà ta có thể tưởng tượng, nữ nhân kia ở dưới chín suối sẽ phẫn nộ, không cam lòng cùng tuyệt vọng cỡ nào.

Tóm lại, bất luận Quý Dạ Vân chết như thế nào, lúc ấy con cháu bảo bối của bà ta sẽ không phải đi chiến trường, bằng vào quân công mấy năm nay của Quý Dạ Vân, Quốc công phủ cũng đủ để vinh dưỡng ba đời. Đến nỗi ba đời sau, bà ta không cần tính kế đến. Có thể làm được cái phân thượng này, đã đủ bà ta đắc ý cả đời.

Không nghĩ tới......

Nhìn ánh mắt kiêng kị của Ân thị, Phó Thanh Minh đạt thành mục đích lại cười đến nho nhã khiêm tốn: "Ta sẽ giúp phu nhân bảo mật, nếu không, sẽ không tới nơi này, mà là trực tiếp đi gặp tướng quân, hoặc là Quốc công gia."

Gã lui về phía sau vài bước, dành ra một khoảng cách an toàn: "Phu nhân chỉ cần đi thăm dò, lai lịch của Thời Tiểu Chanh kia ra sao. Đối với phu nhân mà nói, bất quá chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi."

***

Ban đêm, Tây Ngạn Du gắt gao ôm gối mềm của mình, cảnh giác trừng mắt cái người mấy ngày nay vẫn luôn ăn vạ trong viện của cậu không chịu đi, ngủ đoạt gối đầu của cậu, hôm nay còn muốn cướp giường của cậu —— Quý Dạ Vân.

Như thế mà còn nhịn được thì còn có cái gì không nhịn được nữa?

Sau khi Quý Dạ Vân rửa mặt xong đi vào cửa, liền thấy Tây Ngạn Du đứng ở mép giường, giống như mèo nhỏ bảo vệ lãnh địa của mình.

Việc học cùng công vụ của hắn đều rất bận rộn, một ngày chỉ ngủ hai canh giờ là đủ rồi, hành quân đánh giặc ngày đêm kiêm trình, có khi hai ngày hai đêm không ngủ đều là chuyện thường, hắn sớm đã tập mãi thành thói quen. Nhưng từ ngày ấy nằm ở trong sân phơi nắng thả lỏng ngủ một giấc, hắn phát giác, cảm giác lười biếng thật là không tồi.

Đại lão hổ thân thể cường kiện, nanh vuốt sắc bén nhìn mèo hoa nhỏ một cái, liền không chút khách khí nằm thẳng lên giường, nhắm mắt lại.

Tây Ngạn Du: "......"

Tây Ngạn Du nhìn chằm chằm Quý Dạ Vân một lát, thở dài.

Thôi thôi.

Tùy tiện đi.

Cậu gắt gao ôm lấy gối mềm âu yếm, vòng qua Quý Dạ Vân, từ chân giường bò tới sườn giường, đặt tốt gối đầu, dư quang liếc tiên nhân ngồi ở bàn bát tiên cạnh cửa sổ một cái, nhắm mắt môi khép mở, không tiếng động cầu nguyện:

"Tiểu thần tiên bảo bộ, ngài hãy gác đêm hộ ta. Nếu người này còn dám đoạt gối đầu của ta, đánh hắn!"

Cầu nguyện xong, thấy tiên nhân vẫn thường lui tới như cũ, khóe môi treo ý cười nhạt, không có ý rời khỏi, liền yên tâm ngủ say.

Vân Lâm Quân nhìn hai người trên giường, trà đặt trên bàn bát tiên đã có chút lạnh, tay hắn một chút một chút chậm rãi mân mê sợi tóc trước người, không biết suy nghĩ cái gì.

Nửa đêm.

Tây Ngạn Du luôn luôn có thói quen một mình bá chiếm một cái giường, sau khi cảm giác ngủ không thoải mái, vẫn luôn dịch ra bên ngoài, ý đồ mở rộng địa bàn.

Quý Dạ Vân bị động tỉnh, nhìn thoáng qua Tây Ngạn Du, nhíu mày, đáy mắt hiện lên một mạt chán ghét làm người khó phát hiện, dịch ra bên ngoài giống như trốn thứ đồ bẩn gì.

Nước trà đã lạnh ngắt, Vân Lâm Quân bên cửa sổ nhìn Quý Dạ Vân, loát sợi tóc như suy tư gì.

Một lát sau, Tây Ngạn Du lại động, Quý Dạ Vân tiếp tục dịch......

Rốt cuộc ——

"Rầm" một tiếng, trong nửa ngủ nửa tỉnh, Quý Dạ Vân từ trên giường rớt xuống đất.

Quý Dạ Vân: "......"

Lần đầu tiên ngủ như vậy, Quý Dạ Vân từ trên mặt đất bò dậy, đi đến mép giường, cúi đầu nhìn Tây Ngạn Du.

Tây Ngạn Du một người bá chiếm toàn bộ giường, muốn bao nhiêu hạnh phúc thì có bấy nhiêu hạnh phúc.

Trong lúc ngủ mơ còn nở một nụ cười tươi rói.

Quý Dạ Vân híp mắt nhìn kỹ Tây Ngạn Du, tựa hồ như đang xem rốt cuộc là cậu giả bộ ngủ hay là thật sự ngủ.

Mười lăm phút sau, xác định Tây Ngạn Du ngủ chết đến không thể chết hơn.

Vô ưu vô lo cực kỳ.

Quý Dạ Vân: "......"

Hắn lại nhìn Tây Ngạn Du một lúc, không nhịn được vươn tay, cúi người muốn sờ tóc Tây Ngạn Du, ở khoảng cách kém một tấc thì dừng lại.

Nhìn Tây Ngạn Du, do dự trong chốc lát, bật cười lắc đầu, thu biểu tình, xoa xoa đầu Tây Ngạn Du.

Tay Vân Lâm Quân loát tóc nhanh hơn, sợi tóc tuyết trắng như bị gió tranh chặt đứt, rơi xuống dưới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.