Chương trước
Chương sau
Binh lính đang thao luyện đều dừng động tác trong tay, cảnh giác nhìn về phía bên này.

"Lộc cộc" tiếng vó ngựa đến gần, Quý Dạ Vân cưỡi đại mã đi đến trước mặt Tây Ngạn Du, từ trên cao nhìn xuống Vân Lâm Quân, lại nhìn về phía Tây Ngạn Du, giống như là đang đợi một lời giải thích.

Tây Ngạn Du: "......"

Cậu đánh giá sức chiến đấu của Vân Lâm Quân hiện giờ giả làm thầy bói, cùng mấy vạn binh sĩ......

Tình thế hết sức gay go, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt.

Vỗ vỗ bụi đất trên người, Tây Ngạn Du đứng dậy, hơi chặn thân ảnh Vân Lâm Quân phía sau, nhìn Quý Dạ Vân, trên mặt lộ ra biểu tình sợ hãi.

"Tướng quân, ngày ấy sau khi ta bị bọn cướp cướp đi, là vị thầy bói này cứu ta từ trong tay đạo tặc chạy thoát, cũng mang theo ta một đường trèo đèo lội suối, trải qua trăm cay ngàn đắng tới tìm ngài."

Quý Dạ Vân nhìn thoáng qua sơn động phía sau bọn họ.

Vẻ mặt Tây Ngạn Du còn đầy sợ hãi: "Hai người bọn ta một đường bị bọn bắt cóc đuổi giết, chạy trốn tới trong núi, vừa lúc nhìn thấy cái sơn động này, liền chạy đi vào, không nghĩ tới trùng hợp như vậy."

Quý Dạ Vân: "Phải không?"

Tây Ngạn Du gật đầu: "Cực kì chính xác!"

Quý Dạ Vân nhìn cậu một cái, gọi một tiểu tướng đưa hai người tới quân doanh, sau đó, lại đưa Tây Ngạn Du về phủ Tướng quân, còn bản thân tiếp tục thao luyện quân đội.

Hai người ngồi trên xe ngựa tới đại doanh ở kinh thành.

Sau khi hai người đi rồi, Quý Dạ Vân sai người điều tra huyệt động, phát hiện sơn động là hàng động đá vôi hình thành tự nhiên, có mạch nước ngầm, xác thật có thể đi thông ra ngoài thành, không có dị thường gì khác.

*

Trên xe ngựa, Tây Ngạn Du trộm liếc Vân Lâm Quân ngồi ở đối diện, thấy Vân Lâm Quân đang nhắm mắt dưỡng thần, lặng lẽ thở dài một hơi, nhưng mà giây tiếp theo, Vân Lâm Quân mở mắt nhìn cậu.

Tây Ngạn Du: "......"

Cậu đem móng vuốt thiếu chút nữa gây ra họa giấu ở phía sau, nhìn trái ngó phải xem như không có việc gì phát sinh.

Phát hiện xe ngựa này hẳn là của Quý Dạ Vân, trang trí nhìn qua rất bình thường, kỳ thật dùng nhiều nên cũ. Hơn nữa, còn có thật nhiều ngăn kéo.

Tò mò kéo ra một ngăn kéo, là binh thư.

Lại kéo ra một cái khác, là điểm tâm.

......

Dưới ánh mắt của tiên nhân, Tây Ngạn Du chơi blind box nửa ngày, rốt cuộc cũng mở ra tất cả ngăn kéo.

Thấy Vân Lâm Quân vẫn còn đang nhìn mình, Tây Ngạn Du cười với hắn một cái, giống như không có việc gì xoay người vén bức màn lên, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Xe ngựa từ trong núi đi ra, đi ngang qua đồng ruộng, đi lên quan đạo, đi vào cửa lớn kinh thành.

Tây Ngạn Du xoay người, thấy Vân Lâm Quân đã nhắm mắt dưỡng thần, ho nhẹ một tiếng, buông bức màn, thở ngắn than dài: "Aiz! Lại vào hang hổ."

Vân Lâm Quân không phản ứng.

Tây Ngạn Du: "Tiên sinh, trước tiên ngài ở kinh thành an trí đi, ta sẽ đi tìm ngài sau."

Thấy Vân Lâm Quân rốt cuộc mở mắt nhìn mình, Tây Ngạn Du phiền muộn lại buồn bã ỉu xìu: "Tiên sinh, ngài cũng tính cho ta đi, xem kết quả là cái gì?"

Vân Lâm Quân lấy ra ba tiền đồng, ở trong tay tung lên.

Tây Ngạn Du mới vừa thăm dò muốn nhìn kết quả, Vân Lâm Quân thu hồi tay, không cho xem.

Thu đồng tiền, hắn gõ gõ thùng xe, xe ngựa dừng lại, Vân Lâm Quân xuống xe ngựa, ném xuống một câu, rồi nghênh ngang rời đi.

"Là đáng đánh."

Tây Ngạn Du: "......"

*

Xe ngựa lại chạy non nửa canh giờ, trải qua phố xá sầm uất ồn ào, đi tới thành đông, cuối cùng cũng tới phủ Tướng quân. Từ cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, có thể nhìn thấy toàn bộ đường phố rộng lớn sạch sẽ chỉ có hai tòa phủ đệ, một tòa là Trấn Quốc công phủ, một tòa là Tướng quân phủ.

Quý Dạ Vân xuất thân Trấn Quốc công phủ, Trấn Quốc công là quý tộc lâu đời, tổ tiên là khai quốc công thần, là quốc công duy nhất của bổn triều. Nhưng mà, dù có ưu ái như thế nào, Trấn Quốc công phủ lâu dần cũng suy sụp, mấy chục năm không xuất hiện nhân tài có thể hưng thịnh gia tộc. Hiện tại, đại Trấn Quốc công cũng chính là tổ phụ cùng phụ thân của Quý Dạ Vân, nhưng cũng không có chức vụ trong quân ngũ, văn không được võ không xong, chỉ là cái chức quan nhàn tản.

Gia tộc con cháu cũng nhiều người không nên thân, duy độc Quý Dạ Vân, kế thừa vinh quang tiền bối, văn võ song toàn, quý khí bất phàm. Từ nhỏ được tằng thúc công trong gia tộc có chực vị tối cao ở quân đội nhìn trúng, nhận về nuôi dưỡng bên người. Sau khi tằng thúc công qua đời, hắn cũng kế thừa uy vọng của tằng thúc công ở trong quân.

Làm thế tử Trấn Quốc công, Quý Dạ Vân từ nhỏ đã bị ký thác kỳ vọng cao, được đưa vào trong cung bồi Thái Tử cũng chính là đương kim thiên tử đọc sách, vì đương kim thiên tử khắp nơi chinh chiến, là phụ tá đắc lực mà hoàng đế tín nhiệm nhất.

Trừ bỏ Quý Dạ Vân, hoàng đế không thích mọi người ở trong Trấn Quốc công phủ, bởi vậy, sau khi hắn lập chiến công, liền ban thưởng riêng cho hắn một toà Tướng quân phủ ở cách vách.

Xe ngựa đi vào cửa sau, tới nơi, quản gia cùng tiểu tướng kia hàn huyên hai câu, tiểu tướng hoàn thành nhiệm vụ liền quay về đại doanh, còn Tây Ngạn Du đi theo quản gia tới hậu viện.

Đình đài lầu các trong phủ Tướng quân chi chít như sao trên trời, hậu viện được chia làm hai nơi, phía Đông là nơi ở của nhóm Lam Nhan tri kỉ của Quý Dạ Vân, phía Tây là của nhóm mỹ nhân do người khác đưa, nhưng mà Tây Ngạn Du lại được an bài ở Đông uyển.

Một đường đi tới, nhìn hoa mộc sum suê trong viện, viên cảnh cực kì lịch sự tao nhã, bên trong sân lớn hoặc là thác nước chảy, hoặc lầu các tinh mỹ, cánh cửa các viện rộng mở, ngẫu nhiên có tiếng đàn duyên dáng truyền ra.

Quản gia trung niên bên cạnh vừa dẫn đường phía trước, vừa nói rõ những quy củ cùng yêu cầu cần chú ý của phủ Tướng quân. Tây Ngạn Du chậm rì rì theo ở phía sau, ngáp một cái, rõ ràng không nghe vào, cũng không thấy sốt ruột.

Cuối cùng, quản gia dẫn cậu đi tới một viện uyển có sân rộng lớn, trước cửa sớm có một ít gã sai vặt cùng nha hoàn cung kính đứng chờ.

Vào cửa là một cái hồ nước, đàn cẩm lý trong hồ tự tại tới lui tuần tra, cầu gỗ trên mặt nước uốn lượn khúc chiết, cùng cung đình hóng gió bên cạnh. Lại đi tiếp một đoạn, rốt cuộc cũng dừng ở trước tiểu lâu trang trí xa hoa tinh mỹ, quản gia nghiêng người mời Tây Ngạn Du.

Tây Ngạn Du cất bước đi vào, đánh giá một phen, quản gia bảo Tây Ngạn Du có chuyện gì thì phân phó đám người hầu, sau đó, liền lui xuống.

Tây Ngạn Du ở lầu một tìm được phòng ngủ, những nơi khác một chút hứng thú cũng không có, nhìn hai mắt, lại nhìn nhìn nhóm người hầu.

Không cần ngại không cần.

Tây Ngạn Du một bên cân nhắc, một bên chỉ huy nhóm người hầu xoay quanh, không một chút khách khí.

Những thứ khác không quan trọng, chủ yếu là giường cùng đồ dùng trên giường cần phải thoải mái.

Vỏ chăn đỏ màu sắc rực rỡ thêu các loại chim cá đều dẹp hết, chỉ chừa lại ruột chăn tuyết trắng bên trong. Ga trải giường mềm mại như bông, gối ngọc quý giá không cần, chỉ huy bọn nha hoàn khâu vá gối mềm đặt ở đầu giường.

Màn giường màu mè cũng tháo xuống, thay bằng màu sắc thuần tịnh có lợi cho giấc ngủ, đệm ghế ngồi cùng gối ôm cũng thay hết một lượt.

Mặt khác, dùng vải dệt có màu sắc tối làm thành bức màn treo ở trên cửa sổ.

Còn có, cậu đã đói bụng, cho nên không chút khách khí mà sai người đi phòng bếp nhỏ nấu ăn, bốn mặn một canh.

Tuy rằng Quý Dạ Vân đơn độc khai phủ, nhưng không thường ở chỗ này, trong phủ cũng không có nữ chủ nhân, cho nên công việc lặt vặt ở hậu viện chủ yếu vẫn là phu nhân Trấn Quốc công hỗ trợ lo liệu. Nơi này có rất nhiều hạ nhân do Trấn Quốc công phủ phái tới, ban đầu bọn họ cẩn thận đánh giá tân sủng mặt mày xám tro này của thế tử, trong mắt không cho là đúng cùng hồ nghi, nhưng lúc này lại bị Tây Ngạn Du chỉ huy xoay quanh, vội đến mồ hôi đầy đầu, chân đánh cái ót.

Tây Ngạn Du chờ những người này bận việc trong tay, phòng ngủ cũng dọn dẹp xong, lúc này mới đi vào rửa mặt. Cậu phân phó gã sai vặt thêm nước ấm, chuẩn bị thay áo trong màu trắng mềm mại.

Tây Ngạn Du sờ sờ áo trong treo trên giá, cực kì mềm mại, rất vừa lòng, cởi quần áo bẩn ra, đưa cho gã sai vặt đi giặt sạch sẽ.

Bộ quần áo này cùng một kiểu dáng với tiên nhân, nếu về sau ngày nào đó chọc tiên nhân không vui liền mặc vào, chỉ cần xem mặt mũi quần áo, tiên nhân sẽ tha cho cậu một hồi.

Cuối cùng, Tây Ngạn Du bước vào trong thùng tắm, ngâm mình trong nước ấm, lười biếng, thoải mái hô một hơi.

Tới đâu hay tới đó.

Thôi cứ như vậy đi.

Cá mặn Tây Ngạn Du bắt đầu nằm.

Chờ lúc cậu tắm rửa thay quần áo đi ra, căn phòng cũng được bố trí xong, đám người hầu sau khi nhìn thấy cậu thì sửng sốt thật lâu, đầu tiên là kinh diễm, sau đó sôi nổi cúi đầu, cuối cùng là trộm xem Tây Ngạn Du.

Tây Ngạn Du nhìn thoáng qua bố trí trong phòng rất vừa lòng, rốt cuộc cũng cho bọn họ ai bận việc nấy, còn bản thân thì vui vẻ thoải mái ngồi ở bàn ăn, một bên kêu gã sai vặt lau khô tóc cho mình, một bên ăn cơm.

Cơm nước xong, tóc dài cũng được lau khô, Tây Ngạn Du đứng dậy trở về phòng ngủ, đóng cửa phòng, kéo bức màn tối màu, trong phòng liền chìm vào bóng tối. Tây Ngạn Du đá văng giày, dẫm lên cái thảm mềm mại đi đến mép giường ngồi xuống.

Tuy rằng, chăn đệm không mềm mại như trong gian phòng ở "Huyệt động khách điếm" kia, nhưng cũng đã rất tốt rồi.

Duỗi duỗi người, ngã nhào lên gối mềm, đắp chăn đàng hoàng, nhắm đôi mắt lại, tiến vào mộng đẹp.

Tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, sắc trời bên ngoài gần tối, cơm canh cũng chưa làm tốt. Tây Ngạn Du từ trong phòng đi ra, nhìn nhóm người hầu từng người bận rộn, duỗi người, đi đến bên hồ nước trong sân.

Nước hồ trong suốt, cầu gỗ uốn cong, Tây Ngạn Du dạo một vòng, đứng cạnh lan can nhìn đàn cẩm lý trong chốc lát, nhìn gợn nước lẩm bẩm:

"Aiz, khi nào mới có thể đi tới bờ biển chơi đây?"

"Ha."

Tây Ngạn Du hoảng sợ.

Dư quang liếc qua, liền thấy đầu bạc áo tím tiên khí phiêu phiêu, tiên nhân lại lần nữa đột nhiên xuất hiện, còn nhìn thoáng qua móng vuốt của cậu.

Tây Ngạn Du ngậm miệng lại, yên lặng lắc lắc ống tay áo rộng lớn, lặng lẽ đem móng vuốt giấu đi.

Gió nhẹ thổi qua, ngọc bội trên người tiên nhân nhẹ nhàng va chạm phát ra âm thanh dễ nghe.

Qua một hồi lâu, chiếc bụng đói của Tây Ngạn Du thì thầm kêu than, cậu nhìn đàn cẩm lý nuốt nuốt nước miếng, rồi lại có chút ghét bỏ.

Nghĩ đến cái gì, ánh mắt cậu sáng lên.

Thoáng nhìn tiên nhân dựa vào lan can cách đó không xa, một đôi mắt màu tím nhìn phương xa, không biết suy nghĩ cái gì.

Tây Ngạn Du nhẫn nhịn, lại nhẫn nhịn, rốt cuộc vẫn là không nhịn được, nhắm mắt chắp tay trước ngực, vẻ mặt thành kính cầu nguyện:

"Tiểu thần tiên bảo hộ, ta muốn ăn cá nướng."

Nhớ tới lần đó ăn cá nướng, vẻ mặt Tây Ngạn Du thèm thuồng, bổ sung nói:

"Muốn từ trong suối nước trong suốt bắt ra, dùng nhánh cây của cây cổ thụ nướng, từ...... Khụ khụ, từ tài nghệ tinh vi của đại thần ( côn) nướng cá."

Vân Lâm Quân: "............"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.