Vân Lâm Quân giả làm thầy bói rũ mắt đánh giá Tây Ngạn Du một phen, cười nói: "Ồ, hoá ra là cậu à."
Tây Ngạn Du gật gật đầu.
Vân Lâm Quân làm như nhớ đến cái gì: "Món đậu hủ trộn hành lá cậu làm không tồi."
Cậu nhìn thoáng qua cười không nói lời nào, nhưng tay vẫn luôn lôi kéo ống tay áo của hắn, hắn nâng lên một cái tay khác, mắt nhắm hờ bấm đốt ngón tay, trầm ngâm: "Vận mệnh đã định......" Nhân sinh nhấp nhô, kết cục bi kịch......
Tây Ngạn Du nghe vậy, làm bộ mê mang, vẻ mặt tò mò nhìn Vân Lâm Quân.
Giây lát, Vân Lâm Quân nhìn Tây Ngạn Du thật sâu, "Quý không thể nói."
Buông tay, cười cười: "Cũng tốt."
Hắn bước đi trước, trên mặt mang theo ý cười, "Đi thôi."
Cứ như vậy, Tây Ngạn Du lôi kéo ống tay áo Vân Lâm Quân, đi theo Vân Lâm Quân thoát khỏi quan đạo, đi đến một bên sườn khác của rừng rậm.
***
Phạm Vô Cấu bắt được con thỏ hoang trở về, lại phát hiện Tây Ngạn Du bên cạnh lửa trại không thấy bóng dáng. Vòng quanh lửa trại xem xét dấu vết, Phạm Vô Cấu như suy tư gì.
Vào lúc này, một người mặc y phục dạ hành xuất hiện ở bên người hắn, "Đại nhân."
Nghe giọng nói, đúng là Ngọc Thanh Sương.
Phạm Vô Cấu tùy tay ném thỏ hoang đi, xé khuôn mặt sẹo xuống, lộ ra một gương mặt thanh tuấn. Hắn sửa sửa sợi tóc, cảm giác có chút ngứa.
"Tình huống Tây Tần bên kia thế nào?"
Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-quoc-su-cung-benh-my-nhan-tieu-ca-man/3514700/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.