"Lam trờixanh không, thái dương công công, con chó nhỏ đuổi theo tiểu ong mật ~~~" vừamói chấm dứt luyện tập ở câu lạc bộ xong Tô Nhan sung sướng hát bài nhạc thiếunhi thì bị Trần Tuyền khinh bỉ nhưng vẫn cứ vui nhảy nhót hướng tới phòng ngủcủa mình.
Buổi tối ăn cái gì thì tốt đây? Vùng sông nước Giang Nam có ganlợn và bánh canh mật nhỉ? Tiểu thần trong nhà bếp sắp xếp nấu cơm sao? Nếu khôngsao cứ đi hai bước lại cật lực nghĩ đến việc về nhà ăn cơm thế chứ? Nếu có thểđều ăn một lần thì tốt ròi, cô cũng không phải rối rắm mà ăn như vậy. Tô Nhanngửa mặt lên trời thở dài, vì sao một ngày chỉ có ba bữa ăn chứ? Không đúng, côcòn chưa tính bữa ăn khuya, kỳ thật là có bốn bữa chứ. Nhưng là vì sao 4 bữa nhưvậy mà vẫn là không đủ đâu?
Rất nhiều người đối với việc không chế ăn như thế nào để khôngmập thì đây là một loại hâm mộ lẫn ghen tỵ đi? Được lắm, các người phải đi hâmmộ lẫn ghen tỵ với Tô Nhan đi. Bởi vì cô ấy chính là một loại người nhưthế.
Cố Vi Ngôn từng vô số lẫn chỉ vào mặt Tô Nhan, bi phẫn muốn chếtmà gào, “Vì sao? Vì sao? Vì sao Tô Nhan cậu mỗi ngày trừ bỏ ba bữa ăn chính còncó thêm buổi trà chiều, bữa khuya, ăn giống như trư thế mà không có mập được làsao. Vì sao tớ ngẫu nhiên ăn khuya nhiều một bữa mà liền béo lên nhiều như vậy?Thiên đạo bất công quá.”
Đương nhiên người vô tâm vô phế như bạn học Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-nho-thuan-ngoc/2790989/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.