Văn Tích điên cuồng cặm cụi làm việc. Hộp cơm Tống Nhược Lạc mua cho nàng từ lúc trưa nàng cũng chưa có ăn. Hiện tại trời sắp tối rồi.
Tống Nhược Lạc mắng nàng: "Em đây là sẽ chết trước khi kịp giàu đấy."
Nhưng đáp lại một đàn chị đang tức giận, Văn Tích chỉ cười hì hì nói không sao đâu. Tống Nhược Lạc tự biết bản thân nói không nổi nàng.
Trước lúc về, Tống Nhược Lạc còn nhắc nhở Văn Tích rất nhiều lần nữa. Thỉnh thoảng thông báo tin nhắn từ Tống Nhược Lạc gửi đến có đẩy lên. Nàng vâng vâng dạ dạ trả lời rồi cũng đâu lại vào đấy.
Đến 8 giờ hơn, bụng Văn Tích sôi lên ùng ục, kéo dài đến hơn mười giây. Lúc này Văn Tích mới cảm thấy bụng đói rã rời. Nàng nhìn đến hộp cơm còn đang đặt trên bàn liền cầm lấy đi vào phòng nghỉ của nhân viên.
Lúc nàng đang điều chỉnh nhiệt độ của lò vi sóng, ngoài cửa thấp thoáng có bóng người. Văn Tích sợ hết hồn. Giờ này trong ty còn ai nữa đâu. Không lẽ nàng gặp ma rồi!
Đang lúc sợ hãi sắp hét ra tiếng, đèn phòng được bật lên. Mạc Ninh Tử nhìn thấy Văn Tích ngồi xổm trên sàn nhà nhắm nghiền hai mắt lại liền có chút khó hiểu.
"Trời tối rồi sao còn không về nhà?" Mạc Ninh Tử lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Văn Tích sau khi nghe được có giọng nói của người khác liền thở phào nhẹ nhõm. Nàng từ từ mở mắt, đối diện mình là Tổng giám đốc. Nhưng phát hiện ra bộ dáng hiện tại của chính mình không có chút hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-mot-nguoi-binh-thuong/403700/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.