Mặc dù Văn Tích muốn trốn ở nhà là thật, nhưng tiền thưởng cuối năm khá nhiều, mất đi thì không được! Nàng thở dài thườn thượt mở cửa tủ lấy ra vài bộ quần áo, thử qua thử lại cuối cùng cũng tìm thấy một bộ ưng ý.
Đến nhà hàng mà công ty đặt trước, Văn Tích bắt gặp được Tống Nhược Lạc ở ngay cửa vào sảnh lớn. Nàng đến chạm nhẹ vào vai Tống Nhược Lạc chào hỏi.
"Đàn chị à, đến sớm vậy sao còn chưa đi vào."
Tống Nhược Lạc liếc mắt: "Còn không phải là đang chờ em."
Văn Tích sờ sờ đầu mũi, hình như không phải, em với chị cũng đâu có hẹn gặp nhau. Mắt nhìn thấy Tống Nhược Lạc sắp thật sự đi vào, nàng liền đuổi đến, sau đó cả hai song song tiến vào.
Trước mặt hai người là máy điểm danh giống hệt trên công ty, Văn Tích không còn điều gì để nói. Có cần làm đến mức độ này không, cũng quá điên rồ rồi đi.
Bỏ qua điều này, sau khi nhận dạng xong, Văn Tích cùng Tống Nhược Lạc tiến vào trong hội trường. Trong này ồn ào náo nhiệt khác hẳn với bên ngoài, mọi người ai cũng tụ năm tụ ba lại tán gẫu cùng nhau.
Thức ăn thức uống thì khỏi cần nói, muốn ăn thứ gì, ăn bao nhiêu đều được. Lâu lâu còn có người phục vụ đưa rượu đến cho khách. Văn Tích tặc lưỡi, nhưng được một cái tốt là công ty ra tay vô cùng hào phóng.
Đứng ăn uống một chỗ cùng với Tống Nhược Lạc, thỉnh thoảng cứ cách một lúc sẽ có người đến cùng các nàng mời rượu nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-mot-nguoi-binh-thuong/403699/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.