Khi yêu, con người ta sẽ đánh mất hết tất cả những lí trí vốn có của mình. Người ta thường nói, người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê. Đúng thế! Cô vì tình yêu mà làm cho mờ mắt, để rồi, cô chỉ có thể nhận lại những tổn thương mà thôi. Cô nên kết thúc, hay là dừng lại?
Yêu anh, cô sống trong khổ đau. Yêu anh, cô chưa một lần được cảm nhận niềm hạnh phúc thực sự. Yêu anh, cho dù bị anh xua đuổi, xa lánh, cô vẫn yêu anh. Yêu anh, không hề bất chấp đúng sai, không hề tính toán thiệt hơn. Yêu anh,cô chỉ dùng toàn bộ con tim mà cảm nhận, không dùng lí trí, chính vì thế mới có thể dẫn đến những sai lầm không nên có.
Nếu như yêu anh là niềm đau đớn nhất, vậy cô sẽ từ bỏ, để anh có thể bên cạnh người con gái mà anh thực sự dùng cả con tim mình để yêu, để thương, để nhung, để nhớ... Cô không có tư cách cưỡng cầu anh phải bỏ ra một chút dư thừa lòng thương hại cho cô, mà cô chỉ cần anh có thể biết, cô yêu anh, yêu thật lòng là đủ lắm rồi! Nếu như kết thúc, cô cũng sẽ không hối hận vì chính mình đã dành tuổi thanh xuân của mình để mong được gần anh.