Bước vào trong thành phố Ati rộng lớn và kiêu sa, cô như một kẻ vô gia cư không tiền không bạc đi đến.
Cô biết rất rõ cô đang đi đến nơi mà cô không hề muốn đến. Nơi đó là Tập đoàn IX, anh trai cô là chủ tịch trong đó, mỗi lần đối mặt với anh trai còn đáng sợ hơn gấp trăm lần khi ở với chồng cô, anh ta lúc nào cũng đưa ra những câu hỏi để truy lùng đến cùng những thông tin của cô về một chuyện nào đó. Một con người cứng rắn không để mọi chuyện bị rối tung
Vừa bước đi cô vừa run sợ mình sẽ lại làm sai và bị anh trách móc, luôn mang trong mình tâm thế lo sợ nhưng cô không thể đứng im
"Đoạn đường đến IX dài thật"
"Mình không có cả tiền đi xe thêm nữa!"
"Mình tồi tệ quá!"
"Chẳng còn gì để mất nữa rồi!"
Suy nghĩ không thể nào tiêu cực hơn được nữa, bước chân vẫn nhịp đều
Cuối cùng cô cũng đến trước cửa công ty, cánh cửa tự động mở ra vang lên tiếng
"Ting"
"Xin chào cô"
Lời chào từ người vệ sĩ vang lên, cô quay lại nhìn rồi bước vào khu tiếp tân
"Diana Wilson"
"Mời cô đi lên tầng 27"
Bước vào thang máy mà cô nặng trĩu không ngưng, từng tầng một càng lên cao áp lực như đè nặng cô xuống, run rẩy, bàn tay bé nhỏ nắm chặt vào nhau, cầu nguyện cho mọi thứ được yên ổn, nhìn cô bay giờ không khác gì một người mẹ khẩn cầu trời cho mọi chuyện qua mau
"Ting"
Cửa thang máy bắt đầu mở ra, cô hít một hơi thật sâu rồi bước ra, đứng trước căn phòng chủ tịch to nhất công ty, tay cô đưa lên gõ nhẹ vào cánh cửa
"Cốc...cốc"
"Vào đi!"
Cánh cửa được mở ra, bầu không khí trong căn phòng này lạnh như băng, nhìn vào người đàn ông trước mặt càng khiến cô không đứng vững
"Anh...!"
"Em đến đây làm gì?"
"Em đến vì muốn về chăm mẹ mấy tháng!"
"Chồng em đâu?"
"Anh đấy...đi công tác dài hạn rồi ạ!"
Cô biết rõ mình đang nói dối, càng dễ bị lộ hơn khi cô liên tục nhìn sang một hướng, tay chân run cầm cập
"Ồ"
"Thằng chết tiệt đó lại bỏ em mà đi công tác dài ngày sao?"
"Lần này đi tận mấy tháng cơ à?"
"Vâng..."
"Em đã xin phép anh ấy rồi nên mới về đây nói với anh!"
Cô cúi gằm mặt xuống không dám đối diện người trước mắt đang muốn săm soi mình
"Tại sao anh ta không hỏi gì thêm?"
"Lặng im như vậy khiến mình không thoải mái"
Anh bỗng dưng đứng bật dậy, tiến đến chỗ cô đè sát cô vào tường, thì thầm giọng nói trầm lặng vào tai cô
"Em không lừa anh đúng không?"
Cô như bị nói trúng tim đen, đỏ bừng mặt vội vàng lắc đầu phủ nhận
"Thật sự...mà!"
Anh có vẻ suy tư một lúc rồi nắm lấy một ngọn tóc mềm mượt của cô một mái tóc màu tím nhạt đang phai dần thành vàng, vô thức đưa lên mũi ngửi một mùi hương nhẹ nhàng toả ra, anh không ngần ngại hôn vào ngọn tóc đó rồi nhìn cô đăm chiêu
"Em đẹp thật đấy!"
"Mái tóc mềm mượt này..."
"Và cả đôi mắt này"
"Cái tên của em..."
"Giống như một ánh trăng nhỉ?"
"Diana..."
"Em..."
Bầu không gian im lặng bị phá vỡ bởi tiếng gõ cửa
"Thưa chủ tịch, có công việc bên bộ phận marketing bị lỗi"
"Tôi tới ngay đây!"
Anh lập tức bỏ cô ra và rời đi khỏi căn phòng
"Mẹ vẫn đang nằm ở nhà!"
"Em đến luôn đi cho mẹ vui"
"Vâng..."
Cô không ngờ cô lại có thể khiến anh trai tin vào lời nói của mình như vậy. Hôm qua trước khi rời đi cô có nói chuyện với chồng mình
"Việc ly hôn em đã ký nhưng anh có thể giữ bí mật với anh trai em được không?"
"Em không muốn khiến anh trai và mẹ buồn..."
"Xin anh nếu anh trai em có gọi gì thì cũng đừng nói cho anh ấy biết"
"Em biết rõ mối quan hệ của hai người tốt như nào nhưng mong anh hãy giữ kín chuyện này!"
"Sau đêm nay, em sẽ đi đến nhà mẹ để chăm sóc mẹ còn anh thì đi công tác dài ngày nhé...Em không muốn anh nói dối bạn thân anh đâu nhưng xin anh giúp em lần cuối!"
"Còn nữa...!"
"Tài sản khi ly hôn em không cần, em không nhận bất cứ thứ gì từ anh đâu! Anh giữ lấy mà để cho người sau"
"Cảm ơn anh!"
Cô chỉ biết cười trừ về mọi việc tối qua, cô không biết mình đã đối mặt với thực tế rằng cô và anh đã ly hôn chưa?
Trong đầu cô bây giờ lúc nào cũng chỉ có hình bóng của anh, bỗng nhiên cô lấy chiếc điện thoại của mình ra, mở màn hình lên là hình cưới của cả hai trong đó
Em nhớ hôm đó là đám cưới chúng ta, em và anh quen nhau từ năm học trung học. Không ngờ mối cơ duyên như vậy mà lại đưa chúng ta đến với nhau khi anh chấp nhận lời câu hôn của anh trai em. Em tưởng rằng cuộc hôn nhân này sẽ trôi qua một cách nhanh chóng chỉ vỏn vẹn 1 tháng hay 2 tháng gì đấy nhưng anh lại đưa ra hợp đồng kết hôn, sau 5 năm em sẽ rời đi và được chia 50% cổ phần của tập đoàn Lee, em đã không suy nghĩ mà ký tên vào đó.
"Đây là bản hợp đồng của chúng ta"
"Tôi mong rằng cô đọc và thêm ý kiến vào đấy"
"Em không có ý gì đâu!"
"Em sẽ ký nó!"
"Chúng ta sẽ sống theo đúng bản hợp đồng!"
"Không dây dưa vào cuộc sống của tôi!"
"Cô biết điều thì thật biết ơn"
Ngày cưới của chúng ta được tổ chức, họ hàng rồi mọi người có mặt đông đủ, em phải dậy từ rất sớm để làm tóc, trang điểm sao cho lộng lẫy nhất, tóc em được búi cao lên, khuôn mặt được trang điểm tô đậm vẻ đẹp "xấu xí" này, mặc lên người một chiếc váy cưới trị giá 100.000$. Quá mức đắt đỏ, em như được hoá thiên nga.
Trong bộ váy lộng lẫy đó, cộng thêm một số trang sức được làm bằng kim cương vô cùng đắt giá những thứ đó đều là anh trai chuẩn bị cho em.
Điều duy nhất em nhận được từ anh là một chiếc nhẫn cưới bé nhỏ, em không rõ nó trị giá bao nhiêu nhưng nhìn vào cũng chỉ là một chiếc nhẫn tầm thường không như đồ mà bên mẹ chuẩn bị cho em. Cái nhẫn đó lại không làm em buồn phiền mà lại cảm thấy vui vì nó là thứ mà anh và em sẽ giữ suốt 5 năm tới. Đeo chiếc nhẫn trên tay mà nó đẹp đến mức khiến em phải khóc vì hạnh phúc
Bước vào lễ đường, em như một nàng tiên vô cùng xinh đẹp, tay nắm lấy tay anh trai từ từ tiến gần đến anh. Nhìn anh trong bộ vest lịch lãm khiến con tim bao cô gái điêu đứng mà giờ lại đứng trong lễ đường với em
"Thật sự anh rất đẹp trai!"
Đôi mắt em loé sáng lên như thể vớ được vàng, bước đến bên anh, anh trai đưa tay em đặt vào tay anh. Đôi anh chìa ra đón lấy em
"Của cậu đây!"
"Giờ cậu là em rể tôi rồi đấy nhé!"
Anh không nói gì mà mỉm cười nắm chặt bàn tay em, mân mê chiếc nhẫn trên ngón áp út. Nụ cười của anh khiến tim em trễ nhịp không biết bao lần
"Diana Wilson và Victor Lee"
"Từ sau hôm nay, hai con sẽ trở thành vợ chồng"
"Diana con có muốn sống chung bên cạnh chồng con mãi mãi không?"
"Dù khó khăn con cũng sẽ không bỏ mặc anh ấy chứ?"
"Con đồng ý!"
Câu nói đó em thốt lên muốn nói với anh rằng
"Em muốn làm vợ anh cả đời!"
Chúng ta gặp nhau từ rất lâu rồi! Chưa bao giờ em thấy em yêu anh đến mức như vậy, có được anh như hôm nay thật sự em đã quá tham lam
"Victor con có muốn sống với vợ con cả đời không?"
"Con đồng ý!"
Câu nói của anh khiến trái tim em đập liên hồi. Đôi má em đỏ ứng lên, đôi mắt long lanh nhìn người chồng tuấn tú trước mắt
Anh vừa dứt câu cả hội trường ầm ĩ cả lên, đâu đó có những lời chúc phúc cho hai chúng ta
"Hai con chính thức là vợ chồng!"
Em vui đến phát khóc, anh ôm lấy em và trao em nụ hôn sâu đó, nước mắt em không kìm được mà tuôn rơi càng thôi thúc em phải có bằng được tình yêu với anh
Nhưng cuộc sống của chúng ta cũng chỉ dựa vào bản hợp đồng đã đề ra từ trước, em chỉ có nhiệm vụ ở nhà và làm nội trợ, chúng ta không ngọt ngào như đôi vợ chồng thật, chỉ là ở cạnh nhau như hai người dưng. Khác một chỗ là em vẫn sẽ làm nghĩa vụ của người vợ, mỗi lần nghĩ như vậy em đều tủi thân đến chết!
Nhìn đôi khác họ âu yếm nhau như nào thì anh cũng chỉ im lặng mà làm chuyện đó, mặc kệ em khóc lóc hay gì. Vì yêu anh mà em không muốn anh buồn, em cứ để mặc cuộc sống của chúng ta trôi qua tẻ nhạt như vậy
Có đôi lúc vì ở nhà không đi ra bên ngoài mà em bị tự kỷ, không nói chuyện được với ai, em cũng chỉ mong ngóng anh về, nhìn thấy anh bước đến cửa em vui lắm! Không cần anh phải nói chuyện với em chỉ cần thấy anh là đủ vui rồi...
Em đã từng nghĩ rằng nếu có thai thì sao?
Em đã thử nhiều lần chúng ta quan hệ mà không uống thuốc nhưng đều bị anh phát hiện ra.
"Cô đang làm cái trò gì vậy?"
"Cô cưới được tôi mà tưởng bở à?"
"Cô nên nhớ chỉ 2 năm nữa thôi!"
"Đừng mộng tưởng"
"Em xin lỗi!"
"Thật sự xin lỗi..."
"Xin lỗi anh!"
Mỗi lần như vậy em cũng chỉ biết xin lỗi, khóc lóc cũng chả làm anh thêm yêu em hơn có lẽ anh không muốn có con với em.
Cũng phải thôi, anh vốn có yêu em đâu.
Khi em cưới anh, em từ bỏ mọi thứ để đến với anh từ công việc đến thuốc lá, tay không bước đến nhà anh.
Anh sẽ nghĩ gì về một người phụ nữ vẫn còn mùi thuốc trên người chứ?
Em từ bỏ nó mặc dù nó là một cơn nghiện...
5 năm trôi qua như chớp mắt, cuộc sống của chúng ta vẫn chẳng có gì mới lạ, lặp đi lặp lại đến đáng sợ, cuối cùng đã giải thoát được cho nhau.
"Người đau nhất ở đây vẫn là em nhỉ?"
"Tại em đã quá yêu anh!"
Dòng suy nghĩ của cô dần khép lại, đã đến lúc phải từ bỏ thôi! Mới hôm qua mọi chuyện đã khác rồi
Cô bước ra khỏi cánh cửa, xuống dưới sảnh, một chiếc Audi đã đợi sẵn ở cửa, bên cạnh có một anh quản gia
"Xin mời tiểu thư lên xe!"
Cô không do dự mà bước vào, vội vã châm điếu thuốc lên, hút một điếu thật lâu
"Mỗi lần căng thẳng hay buồn bã mình đều phải hút thuốc!"
"Mãi chẳng bỏ được nhỉ?"
"Từ hôm qua đến nay có quá nhiều chuyện xảy ra rồi!"
Cô nhìn xuống hộp thuốc rồi lẩm bẩm đếm
"1...2...6"
"Còn 2 điếu cuối!"
"Mình hút nhiều vậy sao?"
"Thật là từ hôm qua đến nay đúng là quá nhiều chuyện xảy ra nhỉ?"
Cô vẫn đang thư giãn với điếu thuốc của mình, anh quản gia bắt đầu lên tiếng
"Hút thuốc vốn rất độc hại!"
"Cơ thể tiểu thư yếu ớt vậy mà vẫn hút sao?"
"Quản gia San cứ kệ tôi đi!"
"Miễn sao anh và mẹ không biết là được!"
Nghe cô nói vậy quản gia cũng không nói gì thêm nữa. Đoạn đường đi này cũng giống với đoạn đường kia quá, nó đều chứa nỗi buồn xa xăm
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]