Trong lúc ăn cơm, thì điện thoại của mẹ Ninh lại reo lên.
Mẹ Ninh lấy điện thoại ra xem một lượt, sau đó bà đặt nó lại ở trên bàn.
Bà không nghe máy thì đồng nghĩa với việc chắc là người đàn ông đó lại gọi điện thoại đến.
Hứa Thanh Du không nói gì, lần này Ninh Tôn nhận ra có điều gì đó không ổn, anh ta hỏi: “Sao vậy mẹ? Ai gọi điện thoại thế, sao mẹ lại không nghe máy.”
Mẹ Ninh cũng không giải thích quá nhiều, “Là một người mẹ đã quen lúc trước. Có lẽ là đã uống say nên cứ điện lằng nhằng vậy đó mà.”
Ninh Tôn nhìn chằm chằm mẹ Ninh một hồi rồi mới di chuyển tầm mắt của mình đi hướng khác.
Mẹ Ninh không có bạn bè. Nếu như là người lúc trước bà quen thì chắc cũng là người đàn ông mà bà từng chung sống.
Khi nói đến đây thì mẹ Ninh cũng không muốn nói nữa. Nhưng thực ta Ninh Tôn cũng không muốn hỏi.
Ninh Tôn không muốn biết về quá khứ của mẹ Ninh.
Ánh mắt của Hứa Thanh Du rơi vào chiếc điện thoại mà mẹ Ninh để trên bàn, vẻ mặt nhàn nhạt mang thêm một chút chán ghét.
Có lẽ là vì bản thân cô yêu ghét rõ ràng. Vì vậy hôm khi biết chuyện này thì cô lại tức giận và phẫn nộ nhiều hơn. Người đàn ông đó đúng là đồ hèn, vậy mà cũng còn muốn bám dai nữa.
Sau khi Ninh Tôn ăn xong, thì anh lấy giấy lau tay và miệng. Anh bắt đầu lột tôm và cua cho Hứa Thanh Du.
Hai người họ có đi có lại nên có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801748/chuong-1136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.