Hai người tựa vào nhau một lúc, điện thoại di động của Ninh Tôn lại vang lên, lần này là Cố Tư gọi.
Cố Tư nói Trì Uyên đã tỉnh. Cô và Trì Uyên muốn về nhà. Dù sao thì trong nhà vẫn còn có con nhỏ, hai người họ vẫn luôn nhớ con ở nhà.
Ninh Tôn và Hứa Thanh Du dự tính qua đó để tiễn hai người họ về. Nhưng Cố Tư lại nói bọn họ đã ở trước cửa khách sạn để bắt taxi về rồi. Còn nói Ninh Tôn không cần tiễn đâu.
Cố Tư còn nói đùa rằng: “Mối quan hệ xủa chúng ta mà còn phải tiễn tới tiễn lui nữa à. Tôi lại thấy khó chịu lắm, không cần thiết lắm đâu.”
Ninh Tôn đã đứng dậy, nghĩ ngợi một hồi rồi ngồi trở lại, “Được rồi, trên đường chú ý an toàn nhé.”
Trong điện thoại bọn họ không nói quá nhiều. Bởi vì Ninh Tôn nghe thấy bên đó Trì Uyên đang giục Cố Tư nhanh lên. Nói cô ấy mau gọi điện thoại về nhà, hỏi con ở nhà như thế nào rồi.
Ninh Tôn muốn cười vài tiếng. Chút tâm tư đó của Trì Uyên mà Ninh Tôn còn không hiểu hay sao chứ.
Đã giây phút này rồi, mà anh ta cũng đề phòng Ninh Tôn. Đúng là người đàn ông này cũng nhỏ mọn thật.
Ninh Tôn cúp điện thoại trước, sau đó để điện thoại xuống, suy nghĩ một chút, anh ta lại không khỏi bật cười.
Hứa Thanh Du thấy có chút kỳ quái, quay đầu nhìn anh ấy, “Làm sao vậy? Anh cười cái gì thế?”
Ninh Tôn lắc đầu, “Không có chuyện gì to tát lắm. Anh chỉ thấy đôi khi đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801749/chuong-1137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.