Người mà Chương Tự Chi tìm đến làm việc cũng khá nhanh. Giải quyết xong vấn đề là anh ta đã gọi điện thoại cho Chương Tự Chi báo là mọi việc đã được giải quyết. Chương Tự Chi cũng cảm ơn người ở đầu dây bên kia mấy câu. Người kia cười nói, “Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà cậu chủ nhỏ lại nói lời cảm ơn với tôi như vậy là không xem tôi như người một nhà rồi.” Chương Tự Chi cũng chỉ có thể nói lần sau có thời gian thì anh ta qua Club để còn mời anh ta ăn bữa cơm cho tử tế. Hai người lại nói chuyện xã giao mấy câu thì cúp điện thoại. Chương Tự Chi cất điện thoại, anh ta nhếch miệng cười chế nhạo. Anh ta còn đang cảm thấy dùng người này đi xử lý cái tên khốn Lâm Sinh kia thì hơi lãng phí đây này. Lương Ninh Như thấy Chương Tự Chi nghe điện thoại, cô ta cũng loáng thoáng nghe được nội dung cuộc gọi cho nên cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra. Vì vậy, cô ta thừa lúc ba Lương không chú ý thì đi qua hỏi, “Anh tìm người xử lý Lâm Sinh rồi đúng không?” Chương Tự Chi quay đầu nhìn cô ta, “Tôi không nên làm như thế sao?” Lương Ninh Như thở ra một hơi, “Anh làm thật đấy à? Không phải anh tìm người đánh cho anh ta một trận đấy chứ? Tôi cảm thấy không cần phải làm quá mức như vậy đâu. Cái này mà truyền ra ngoài thì cũng không dễ nghe lắm.” Chương Tự Chi bật cười, “Em nghĩ cái gì trong đầu thế hả? Tôi là một kẻ bạo lực như vậy à? Đánh người làm gì cho mất giá chứ? Tôi mới không thèm làm vậy đâu. Em yên tâm đi. Cho dù chuyện tôi làm bị làm ầm lên đi chăng nữa thì kẻ sĩ diện như Lâm Sinh cũng không dám nói ra ngoài đâu.” Không khéo anh ta còn phải cố gắng hết sức mà che lấp ấy chứ. Lương Ninh Như vẫn cảm thấy không tốt lắm. Chẳng qua cũng chỉ là xem mắt không hợp, đến cuối cùng lại phải kết thúc bằng việc đi xử lý người kia. Cô ta cảm thấy không đến mức kết thù kết oán lớn như vậy. Chương Tự Chi giơ tay bẹo má Lương Ninh Như, “Loại người như Lâm Sinh thế kia thì chúng ta phải độc ác một chút, nếu không thì anh ta vẫn cứ mãi làm phiền em đấy. Em cứ tin tôi là được rồi.” Lương Ninh Như mím môi, cái này Chương Tự Chi không nói sai. Lâm Sinh bị thua lỗ ở chỗ của cô ta vậy là anh ta cứ muốn qua đây tìm đền bù. Lương Ninh Như cũng muốn nhường một bước, nhưng gặp phải loại chuyện như thế này cô ta cũng thực sự không biết nên làm như thế nào mới được. Lương Ninh Như cuối cùng cũng không tranh cãi ra ngô ra khoai với Chương Tự Chi. Cô ta cũng biết bản thân có nói gì thêm nữa thì cũng không thể rõ ràng được cho nên cũng thôi khỏi nói luôn. Sau đó vào lúc chạng vạng tối, một nhà ba người nhà Lâm Sinh lại tới đúng như đoán trước. Lần này bọn họ không mang theo người mai mối, chỉ có một nhà ba người nhà họ Lâm đến cùng với quà cáp. Thái độ lần này hoàn toàn khác so với thái độ lúc bọn họ đến đây vào sáng nay. Mẹ Lâm vừa vào cửa đã giương giọng kêu lên, “Chị bạn già, có ai ở nhà không vậy?” Bà ta hành động như thế này lại làm hai vợ chồng nhà họ Lương giật mình. Mấy người này buổi sáng mới hùng hổ rời đi mà buổi chiều lại tới nữa. Hơn nữa, thái độ của bọn họ lại là lạ như thế này. Chẳng lẽ mấy người này bị ma nhập à? Ông Lương lại lập tức xông ra ngoài xua tay chỉ vào ba người bọn họ, “Lại tới làm cái gì? Cút ra ngoài cho tôi.” Bị mắng như vậy nhưng ba người nhà họ Lâm cũng không tức giận. Mẹ Lâm vẫn cười làm lành, “Ông anh cũng thật là, ông xem ông nói lời như vậy là sao chứ? Lần này chúng tôi tới là muốn nhận lỗi với mọi người. Sáng nay là do chúng tôi hành động lỗ mãng, đúng là do chúng tôi không phải. Tôi tại đây xin lỗi mọi người.” Ông Lương sững sờ trong giây lát, ông ta cau mày lại. Ông ta cảm thấy không hiểu nổi mấy người nhà họ Lâm đến đây là có ý gì. Ông Lâm cũng qua tới luôn miệng nói mấy lời mà tất cả đều là lời xin lỗi. Nhìn qua Lâm Sinh hơi không muốn nhưng anh ta vẫn nhăn nhó đi qua tới, anh ta nói là muốn nói lời xin lỗi với Lương Ninh Như. Lương Ninh Như vẫn đang đứng trong phòng. Chương Tự Chi đứng ở bên cạnh cô ta nở một nụ cười, “Đi ra ngoài đi. Xem thử xem anh ta có thể nói gì với em.” Thật ra Lương Ninh Như cũng không muốn nói chuyện với Lâm Sinh một chút nào cả. Chẳng qua Lâm Sinh cứ ở trong sân gọi với tên cô ta nên cô ta cũng không còn cách nào khác đành phải đi ra ngoài. Lâm Sinh thấy Lương Ninh Như là vẻ mặt lại có chút phức tạp. Anh ta có nghĩ như thế nào cũng không bao giờ có thể nghĩ tới anh ta sẽ bị gặp hạn hoàn toàn ở chỗ Lương Ninh Như như thế này. Trong mắt anh ta, điều kiện gia đình nhà Lương Ninh Như không tốt cũng không xấu. Cho dù nghề nghiệp lúc trước hơi đặc thù một chút, cô ta cũng có một ít bạn bè có thân phận địa vị cứng một chút nhưng Lâm Sinh không sợ một chút nào cả. Bởi vì những người kia đều sẽ chịu nói lý với anh ta. Hơn nữa anh ta cũng không cảm thấy mình làm cái gì đuối lý. Anh ta không tin những người kia sẽ vì Lương Ninh Như mà chơi khăm anh ta sau lưng. Nhưng anh ta lại không bao giờ có thể ngờ đến biến số là ở chỗ Chương Tự Chi. Trước kia anh ta cũng không để ý Chương Tự Chi làm gì, nhưng hôm nay anh ta bị người chơi sau lưng. Mặc dù vẫn chưa bị mất việc nhưng anh ta cũng bị lột mất một tầng da. Cấp trên cũng không thông báo rõ ràng cụ thể cho anh ta, chẳng qua người đó cũng có nhắc nhở là anh ta đã đắc tội người mà anh ta không nên đắc tội. Người đó còn bảo anh ta nhanh chóng giải quyết nếu không thì cuộc sống sau này của anh ta sẽ càng thảm hại hơn. Nghĩ đi nghĩ lại người mà anh ta không thể đắc tội thì chắc chắn không phải là Lương Ninh Như. Cho nên anh ta suy nghĩ một chút thì đoán người đó có lẽ là Chương Tự Chi đã cảnh cáo anh ta hôm nay. Lúc đầu anh ta cũng chỉ cho rằng Chương Tự Chi đang làm bộ mà thôi, ai mà ngờ được Chương Tự Chi thật sự có khả năng làm anh ta phải khốn khổ như vậy. Lâm Sinh liếc về phía trong phòng một chút nhưng lại không thấy Chương Tự Chi ở đâu. Lâm Sinh cảm thấy có chút tức tối, anh ta thật sự tính sót người này rồi. Nếu anh ta mà biết trước mọi việc sẽ trở thành như bây giờ thì anh ta đã không dây dưa dây cà bên chỗ Lương Ninh Như lâu như vậy làm gì. Lâm Sinh mím môi, một lúc lâu sau anh ta mới nói một câu rất xin lỗi với Lương Ninh Như. Sau đó anh ta còn nói là anh ta cũng không có ý xấu gì mà là do anh ta thật sự rất thích Lương Ninh Như cho nên mới không cam tâm cứ như vậy mà chia tay. Anh ta nói cũng không khác gì mấy với mấy bài văn nhỏ anh ta gửi cho Lương Ninh Như trước đó. Trừ ban đầu có nói một câu xin lỗi ra thì phía sau tất cả đều là mấy lời biện minh cho bản thân anh ta. Lương Ninh Như thật sự không tỏ chút hối hận nào, cô ta còn không muốn nghe mấy thứ quái quỷ này một chút nào cả. Cho nên lúc Lâm Sinh đang muốn tiếp tục phát biểu thêm về những bài văn nhỏ của anh ta thì Lương Ninh Như kịp thời giơ tay ra hiệu bảo anh ta dừng lại, “Lâm Sinh, anh không cần phải nói nhiều như vậy. Ý của tôi luôn rất rõ ràng, chúng ta thật sự không hợp nhau. Lần này tôi nói rõ ra luôn cho anh, chỉ cần sau này anh không tiếp tục qua làm phiền tôi nữa thì chúng ta sẽ không lại có bất kỳ quan hệ gì với nhau.” Lâm Sinh nhìn chằm chằm vào Lương Ninh Như một lúc lâu rồi mới gật đầu, “Được. Sau này lại không có quan hệ gì với nhau nữa.” Hai người nói dứt khoát. Dường như mọi chuyện cũng đã được giải quyết hoàn toàn như vậy luôn. Lương Ninh Như xoay người vào trong phòng. Chương Tự Chi còn đang đứng cười như không cười nhìn ra bên ngoài. Ông Lâm, bà Lâm lập tức cảm thấy hơi lúng túng. Trong tay bọn họ còn giữ quà, bọn họ cũng không biết là nên tiếp tục giả vờ giả vịt trò chuyện đôi câu hay nên quay người trở về luôn thì tốt hơn. Ông Lương nhìn ra được bà Lâm không được tự nhiên. Ông ta trực tiếp mở miệng nói thẳng, “Mấy người cầm đồ về luôn đi, nhà chúng tôi không nhận đâu. Sau này cũng đừng tới nữa, cứ xem như chúng ta chưa từng quen biết nhau là được rồi.” Ông Lâm gật đầu, “Được, được, đươc. Chúng tôi biết rồi.” Bọn họ cũng không để đồ lại mà quay người rời khỏi sân nhà họ Lương. Lúc bọn họ đi tới chỗ cổng còn loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng bà Lâm lẩm bà lầm bẩm. Bà ta cũng không phải là mắng nhà họ Lương sau lưng. Chủ yếu là bà ta trách ông Lâm làm người hèn nhát, nói là phải đi qua chịu nhục một chuyến như vậy. Có thấy bị nhục nhã hay không thì cũng là do bọn họ tự tìm cả mà. Ông Lương chờ mấy người nhà họ Lâm đi hết thì gọi bà Lương đi ra đóng cổng. Ông ta cảm thấy như được giải thoát cục tức đọng lại trong người mấy ngày nay vậy. Lúc ông Lương xoay người quay trở lại vào trong nhà lập tức bật cười ha ha. Chương Tự Chi cũng mang theo khuôn mặt tươi cười, “Cũng không biết mấy người này lúc trước nghĩ như thế nào nữa? Sớm sống cho giống người thì làm gì có nhiều chuyện như vậy chứ.” Ông Lương đi qua giơ tay vỗ lưng Chương Tự Chi, “Tên nhóc này, rất tốt. Tôi cứ bị thích cậu như thế này đấy. Thấy ngứa mắt là phải cho bọn họ biết thế nào là lễ độ ngay. Không thể để cho loại người như vậy muốn làm gì thì làm được.” Lương Ninh Như cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Cô ta xuống sân giúp mẹ dọn dẹp vậy. Ông Lương cũng thuộc kiểu người có thù tất báo, từ trước đến nay cũng sẽ không chịu nhận thua, ông ta cũng sẽ không lui bước. Cũng không thể nói kiểu người như ông ta là không tốt. Chỉ là nếu thật sự tính toán tỉ mỉ thì người như vậy sẽ sống rất mệt mỏi thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]