Trì Uyên gửi hai tấm ảnh này của Cố Tư sang điện thoại của mình, sau đó lại ôm cô lần nữa: “Bị khiếp sợ rồi. Xin lỗi, anh đến muộn, là lỗi của anh.”
Quả thật Cố Tư rất sợ hãi, tới bây giờ người cô vẫn còn không khống chế được mà run rẩy.
Lúc nãy ở trên xe, cô đã nghĩ đến tình huống xấu nhất rồi, cảm thấy mình và đứa nhỏ có thể sẽ phải cùng nhau ra đi.
Khi đó, cô nghĩ, không biết Trì Uyên sẽ như thế nào khi phải tiếp thu kết quả thế này.
Đả kích như vậy, với anh mà nói, hẳn là hủy thiên diệt địa.
Cố Tư hít sâu một hơi: “Em không sợ, em chỉ sợ đứa bé gặp chuyện thôi.” Trì Uyên mím môi, dùng hai tay nâng mặt Cố Tư, hôn lên khóe môi của cô, giọng nói ôn nhu còn mang theo chút tự trách: “Bây giờ anh đưa em về nhà. Sắp tới chúng ta sẽ không ra ngoài nữa. Anh sẽ nhanh chóng bắt được người đứng sau vụ này. Tin anh nhé.”
Cố Tư tin tưởng Trì Uyên, gật gật đầu: “Vâng.”
Trì Uyên dẫn theo vài người đến, lái mấy chiếc xe, đều dừng lại ở cửa siêu thị.
Anh bảo người còn lại, đi theo tài xế lái xe, tìm hai chiếc xe vừa theo dõi kia, sau đó anh tự mình lái xe đưa Cố Tư về nhà.
Suốt đường đi, hai người đều không nói lời nào. Lúc về đến nhà tổ, bà cụ đang ở cửa tắm nắng.
Nhìn thấy Trì Uyên và Cố Tư cùng nhau quay về, bà ngạc nhiên: “Không phải vừa mới ra ngoài sao, sao mới đó mà đã về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801155/chuong-543.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.