Chương trước
Chương sau
Người của anh đi tới, đứng ở bên cạnh Trì Uyên, nhỏ giọng nói cái gì đó.
Vẻ mặt có Trì Uyên không có biến đổi gì, thậm chí còn mơ hồ nở nụ cười.
Anh ừ một tiếng: “Tôi biết rồi.”
Anh từ nhà kho ra ngoài, đi tới ven đường, liền lấy điện thoại ra.
Lúc Tùy Mị nhận được cuộc gọi, đang ở trong phòng. Tuy Tùy Tĩnh đã chôn cất, nhưng bầu không khí trong nhà vẫn không tốt như cũ.
Mỗi đêm bà Tùy đều khóc thảm thương, âm thanh truyền đi khắp cả nhà chính.
Ông Tùy tuy không khóc, nhưng cả ngày đều không ăn, mất tinh thần.
Tùy Mị thấy cứ tiếp tục thế này, có thể tiếp theo cô sẽ như ông Tùy và bà Tùy mất.
Tình trạng của cô cũng không hề tốt, đang ngồi ngẩn người ở trên giường.
Lúc Trì Uyên gọi tới, cô còn có hơi bất ngờ.
Nhận điện thoại, Tùy Mị còn chưa nói gì, Trì Uyên đã mở lời trước: “Tùy Mị, hôm nay Cố Tư suýt nữa xảy ra chuyện, bị hai chiếc xe truy đuổi.”
Tùy Mị bất ngờ: “Ý anh là gì, đột nhiên nói với em cái này, là nghi ngờ em làm?” Trì Uyên không phải nghi ngờ Tùy Mị: “Tôi muốn hỏi một chút, trước đây nhà cô có phải có một người quản gia, sau đó không biết thế nào lại thôi việc phải không?”
Tùy Mị nhíu mày, cô không nhớ ra được chuyện này ngay lập tức: “Hình như là vậy.”
Trì Uyên liền cười: “Hôm nay chiếc xe muốn đâm Cố Tư, trong hai xe, có một chiếc là ông ta lái.”
Hơn nữa người quản gia này, thế mà lại xuất hiện trong ngân hàng tư nhân.
Tùy Mị dừng lại, một loại cảm xúc không ổn lắm được dâng lên.
Buổi sáng hôm nay ăn cơm, ông Tùy và bà Tùy đều được người làm mang đồ lên.
Tùy Mị ở dưới tầng ăn xong, lúc lên tầng vừa vặn nhìn thấy ông nội đi vào phòng của ông Tùy.
Gần đây cô luôn có chút nhạy cảm đối với tất cả hành động của ông nội, sau khi nhìn thấy cũng chậm rãi đi tới đó.
Ban đầu ông cụ chính là khuyên ông Tùy phải phấn chấn trở lại, nói sản nghiệp nhà họ Tùy lớn như vậy, không có ông không được.
Ông Tùy thở dài, thật sự loại chuyện này xảy ra, trong thời gian ngắn không thể nào bình thường lại được.
Ông cụ khích lệ vài câu liền dừng lại, sau đó đột nhiên nói một câu: “Con cứ nhìn đi, công ty nhà chúng ta sẽ càng ngày càng tốt.”
Ông Tùy đang đắm chìm bên trong bi thương của chính mình, ông thấp giọng nói một câu: “Sẽ không đâu, A Tĩnh không còn, hy vọng của con cũng không còn nữa rồi.”
Ông cụ dừng lại một lát liền nói: “Vẫn còn Tiểu Mị mà. Chúng ta có thể trông cậy vào Tiểu Mị.”
Tùy Mị dựa vào bên cạnh khung cửa, câu nói này cô nghe đặc biệt cẩn thận.
Qua mấy giây, ông cụ lại nói: “Trì Uyên không phải một chút hi vọng cũng không có, con cứ chờ mà xem.”
Lúc đó Tùy Mị không hiểu rõ hàm nghĩa trong câu nói của ông nội, nhưng bây giờ nghe Trì Uyên nói sáng nay Cố Tư gặp chuyện, cô dường như đã lập tức hiểu ra rồi.
Tùy Mị mở miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì.
Trì Uyên liền hỏi: “Cô có biết, quản gia của nhà các cô thôi việc, đã tới đâu không?”
Tùy Mị mở miệng: “Em không biết.”
Tùy Mị nói xong câu này, không hiểu sao liền nhớ đến một viêc, trước đây cô hẹn Trì Uyên và Cố Tư ra ngoài ăn cơm.
Ông Tùy lại cứ hỏi địa điểm cô ăn cơm, sau đó sắp xếp người ở cửa của nhà hàng trông coi.
Vì sao lại làm chuyện như vậy?
Chắc chắn là nhằm vào người nào đó bên trong.
Tùy Mị tùy ý suy nghĩ, liền có thể biết bọn họ muốn nhằm vào ai rồi.
Ông Tùy và ông nội rất xem trọng Trì Uyên, đương nhiên không muốn Trì Uyên gặp chuyện gì.
Vì vậy cũng chỉ có thể là Cố Tư thôi.
Tùy Mị nhìn lại lương tâm mình mà nói, cô ghét Cố Tư, vô cùng vô cùng ghét, thậm chí là hận cô.
Nhưng nếu như nói, bảo cô nhẫn tâm giết chết Cố Tư, điều này cô cũng làm không được.
Cô cảm thấy cô vẫn còn có tính người, cô không có cách nào làm ra chuyện độc ác như thế.
Mặc dù lần trước ở bệnh viện, cô đẩy Cố Tư một chút, thật ra lúc đó cũng là bị lời nói của Cố Tư đả kích kịch liệt.
Giọng nói của Trì Uyên tương đối lạnh nhạt: “Người quản gia này, xuất hiện ở trong ngân hàng tư nhân kia.”
Tùy Mị hít sâu một hơi: “Em thật sự không biết chuyện này.”
Tùy Mị thở dài: “Có thể trước đây cháu không nhìn rõ được hiện thực, nhưng bây giờ cháu đã nghĩ rõ ràng rồi. Bản thân thích một người là vô ích, anh ấy không thích cháu, cháu lại cứ thích anh ấy cũng chẳng có ý nghĩ gì. Hơn nữa cháu cũng thấy mệt mỏi rồi, cháu muốn tìm một người thích cháu.”
Ông cụ nâng ta vỗ vỗ bả vai Tùy Mị: “Cháu đừng sốt ruột. Có những việc từ từ đợi thì sẽ đến thôi.”
Tùy Mị nâng mắt nhìn vẻ mặt của ông nội, vẫn tiếp tục nói: “Nhưng cháu không muốn đợi nữa, cháu cũng không biết cháu còn phải chờ bao lâu. Cháu đã chờ lâu như vậy rồi, cháu quá mệt mỏi. Nếu cháu lấy chồng, nhà chúng ta cũng thêm một người, có thể bầu không khí sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều. Mẹ cháu, ba cháu, bọn họ cũng có thể thoát ra khỏi chuyện của A Tĩnh một chút. Cháu cảm thấy như vậy cũng vô cùng tốt.”
Ông cụ thở dài: “Tiểu Mị, kết hôn không có dễ dàng như vậy. Gia thế của nhà mấy đứa nhỏ khác, trước đó ông cũng đã thăm dò qua rồi, không có mấy đứa có năng lực xuất chúng. Cho dù cháu thật sự phải kết hôn, cũng không chắc có thể tìm được người như ý muốn.”
Tùy Mị mỉm cười: “Cháu không có yêu cầu quá nhiều. Đối xử tốt với cháu, đặt cháu trong lòng là được rồi. Những cái khác cháu đều không để ý. Con người cả đời không thể không biết đủ được. Cháu cảm thấy bình thường cũng không tồi.”
Ông cụ lắc lắc đầu: “Cháu không hiểu, Tiểu Mị. Ông già rồi, ba cháu cũng già rồi. Cái nhà này cần một người có thể tiếp tục chống đỡ. Cháu nói xem, A Tĩnh đã không còn nữa, bây giờ chúng ta chỉ có thể dựa vào cháu thôi. Cháu tìm một người bình thường chắc chắn không được. Tình cảm không thể tạo ra cái ăn được, thực lực mới là đạo lý vững chắc nhất.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.