Chiều mưa... 
Em là đứa con gái kì lạ, khó hiểu nhưng có vẻ chính cái kì lạ, khó hiểu nơi em khiến trái tim tôi lạc nhịp vào cái ngày đầu tiên ấy... 
Tôi gặp em một chiều mưa rơi hối hả, mưa cuối mùa nặng hạt và lạnh buốt. Một đứa con trai như tôi cũng phải so vai vì lạnh. Đứng trong hiên nhìn mưa rơi, chẳng có vẻ gì là thú vị cả, phiền phức nữa là đằng khác, vậy mà em cứ nhìn - như thể mưa có gì đó rất hay ho. Em nhỏ bé trong chiếc áo khoác to sụ, và phải chăng vì thế em mong manh hơn trong mắt tôi. Đôi bàn tay em khẽ vươn ra ngoài ban công. Mưa cuối mùa những ngày không gió, mưa không hắt trên lối về. Đôi mi em khẽ nhắm lại như đang cảm nhận điều gì đó thật nhẹ nhàng, và bình yên. Tôi không hiểu cái lạnh nao lòng ấy có gì hấp dẫn mà một cô gái như em lại đắm chìm vào mưa như thế. 
Bỗng em quay về phía tôi, tôi chẳng biết nên làm gì lúc này, vậy nên đành đứng nhìn em cười: 
- Mưa có gì hay ho thế em? - Tôi không hiểu mình lấy đâu ra can đảm để bắt chuyện với em. 
- Người yêu thì có đủ hấp dẫn để ngắm nhìn mãi không anh? - Em không trả lời tôi, thay vào đó là một câu hỏi vu vơ... 
Mắt em hấp háy cười, tôi biết tôi đã lạc vào đâu đó trong chiều mưa - có em - trái tim tôi lệch nhịp. 
mưa mùa đông 
Em - người con gái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-la-gi-don-phuong-la-gi-ma-khien-ta-phai-dau-long/1941275/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.