Tôi tìm ra chỗ đông người nhất là phố đi bộ, người người náo nhiệt thế nhưng lòng tôi chẳng tìm ra được một chút vui vẻ nào len lỏi. Tôi bắt chiếc taxi, cho chạy lòng vòng thành phố, tìm lại những quán quen mà chúng tôi đã ngồi, những tiệm sách mà chúng tôi hay ghé, rồi cuối cùng, chẳng hiểu tại sao, tôi cho xe dừng ở dưới chung cư của anh, nhìn lên cánh cửa sổ nhỏ xíu đang sáng đèn rồi bật khóc. 
Một giờ sáng, điện thoại lòe nhòe dòng tin nhắn đã xóa khỏi danh bạ, nhưng vẫn thuộc nằm lòng dòng số đó: 
"Em ổn không?" 
"Em ổn không?" là câu hỏi mà mọi chàng trai đều hỏi sau khi chia tay? Tôi ném điện thoại vào góc giường rồi mở toang cửa sổ cho dễ thở. Đột nhiên tôi bị bóp nghẹn lại, rồi dòng nước mắt bật ra trào khỏi mắt như được tự động hóa, không một điều gì có thể kiềm chế lại, gió thốc, trời về khuya lạnh buốt thổi tung tấm màn cửa lên, như hung hãn xô vào phòng chỉ để giết chết tôi lúc này. 
"Em vẫn ổn." Dòng tin nhắn gửi đi, đầu bên kia hiện "đã xem" không lời hồi đáp. 
Thì ra, là một câu nói dối còn dễ dàng hơn là sự thật để người biết ta tệ hại thế nào sau chia tay. 
Những ngày sau đó, tôi thơ thẩn làm những trò điên khùng, như chôn chặt chân mình trong quá khứ, không hề có ý niệm thoát khỏi. 
Tôi lôi hết hình ảnh của chúng tôi trong điện thoại ra ngắm nghía mấy ngày, lôi hết những quyển sách anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-la-gi-don-phuong-la-gi-ma-khien-ta-phai-dau-long/1941273/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.