Có chút gì đó rất đắng, đắng chát nơi đầu môi, có chút gì đó vấn vương khiến lòng ta nhớ mãi không nỡ bỏ rơi. Phải chăng tình yêu là một căn bệnh thần kinh? Ừ thì nó đúng là vậy đó. Một căn bệnh thần kinh mà ai cũng muốn bản thân mắc phải một lần ít nhất trong đời. Để rồi ngày nhớ đêm mong, tự rước cho mình sầu đau. Lại không thể đứng dậy được.
Phải chăng có ai đó đã từng yêu đơn phương, thì sẽ biết được cái cảm giác tan vỡ đó thôi, một cảm giác vỡ vụn, buồn bã, đau đớn, tất cả đều do đơn phương mang lại, rất muốn nói, nhưng lại không thể nói ra được. Không có đủ dũng khí để nói ra, nhưng cái gì giữ trong lòng cũng được, riêng tình cảm thì không, cảm giác khi mà trái tim mỗi ngày đều thổn thức nhớ về một ai đó, nhưng không được đáp trả, quả thật xót hơn cả trầy xước ngoài da thịt.
Bởi nếu ai đó đang yêu đơn phương, hãy mang tâm tư tình cảm mình ra nói hết, mong ai đó sẽ thành công và hạnh phúc cùng với mối tình của chính mình, còn ai đó đang yêu, hãy yêu cho hết sức trẻ.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.