Chương trước
Chương sau
Tất cả mọi người đều có mặt, đến Đào Hiểu Quân cũng không tránh đi, chứng tỏ chuyện này tất cả mọi người nhà họ Trang đều biết rồi.

“Ông nội, ông không cần phải quan tâm nhiều như vậy, ông chỉ cần nói cho | cháu biết, chuyện này rốt cuộc có phải thật hay không? Rốt cuộc ông ta có phải bố đẻ cháu không?” Trang Dật Dương đỏ hoe mắt, chỉ vào Trang Vân Đào, tư thế như thế muốn lao đến đánh Trang Vân Đào một lần nữa.

Trang Vân Đào trừng mắt nhìn Trang Dật Dương, “Mày đang nói lung tung cái gì?”

“Ông nội, ông ta nói cháu là con hoang, đây là đang nhục mạ mẹ cháu, cháu đánh ông ta là còn nhẹ, ông bắt cháu quỳ cháu cũng quỳ rồi, nhưng cháu không phục. Rõ ràng là ông ta đi ngoại tình, phụ nữ ở bên ngoài hết người này đến người khác, ngược lại còn nói oan cho mẹ cháu!” Trang Dật Dương nhắc đến mẹ anh ấy, hai mắt đỏ hoe.

Ngày mùng một Tết đều bị làm loạn đến mức này, Trang Vân Đào điên rồi sao? Có gì không từ từ nói, lại đi chửi mắng con trai mình?

Trừ khi, Trang Dật Dương không phải con trai ông ta thật, từ trước đến giờ, thái độ của ông ta đối với Trang Dật Dương và Trang Dật Thần hoàn toàn khác biệt? Lẽ nào không phải vì ông ta đã lấy Trân Lệ Nhã, mà là vì lí do khác.

Trang Vân Đào gắn giọng gào lên, “Ta mới không thèm đổ oan cho bà ta “Đồ khốn kiếp!” Trang Dật Dương nghe được câu nói ấy liền đứng dậy, lại muốn xông lên đánh tiếp.

Ông Trang thét lên dừng tay, “Hai đứa theo ta vào phòng làm việc!”

“Bố không cần phải bảo họ vào phòng làm việc, chuyện này con cũng biết rồi. Con đã vào phòng của chị ấy, đọc trộm nhật ký của chị ấy!” Trần Lệ Nhã to mồm nói, hoàn toàn không sợ làm lớn chuyện.

Trang Dật Dương nghe vậy lập tức bóp cổ Trần Lệ Nhã, “Ai cho bà vào phòng mẹ tôi? Đưa nhật ký của mẹ tôi ra đây, nếu không tôi sẽ lấy mạng bài”

Trần Lệ Nhã bị bóp cổ không thở được, tuyệt vọng võ mạnh vào cánh tay của Trang Dật Dương. Trang Vân Đào sững sờ một lúc rồi nhanh chóng đến kéo ra, Trang Dật Thân cũng chạy tới giúp, hai người họ cũng không kéo được Trang Dật Dương ra, có thể thấy lúc này anh ấy tức giận đến mức nào.



Tôi thấy Trân Lệ Nhã sắp không xong rồi, liền vội vàng đến khuyên nhủ Trang Dật Dương, không được kích động, ông Trang cũng bắt đầu quát lớn nhưng vẫn không có tác dụng gì.

“Tôi nói, tôi cũng biết, Dật Dương anh không được làm ra chuyện ngu ngốc!” Châu Tư Dĩnh đột nhiên lớn tiếng nói, phá vỡ thế cân bằng trước mắt, cô †a cũng đang sợ Trang Dật Dương thực sự bóp chết Trần Lệ Nhã, sẽ không có đường quay đầu.

“Nói!” Trang Dật Dương nhìn Châu Tư Dĩnh chằm chằm, tay vẫn không buông Trân Lệ Nhã ra, như thể nếu Châu Tư Dĩnh nói dối, anh ấy sẽ tiếp tục bóp chết Trần Lệ Nhã.

“Được được, tôi nói!”

“Không được nói!”

Châu Tư Dĩnh cùng ông Trang đồng thanh nói, một người muốn nói, một người muốn ngăn, xem ra ông Trang biết sự tình. Tôi vốn dĩ không muốn đứng ở đây nghe, nhưng lúc Trang Dật Dương đau buồn nhất, tôi phải ở lại.

Những chuyện sắp được nói ra, sợ ràng Trang Dật Dương sẽ không chịu nổi.

“Anh là con của ông nội và mẹ cải”

Châu Tư Dĩnh vẫn hét lên những lời này dưới ánh mắt của Trang Dật Dương.

Câu nói này không khác gì sấm vang động trời, điều này có nghĩa là gì, là bố chồng và con dâu loạn luân sao?

Ông Trang trông có vẻ là người ngay thẳng, sao có thể làm ra chuyện như vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.