Một người ở Thần Đoan, bỗng nhiên như ở nhà vậy, quả thực khiến tôi có chút không thích ứng kịp. Tôi cầm lì xì cười cả ngày, bao nhiêu năm nay không được nhận lì xì, từ khi lên Đại học thì không đòi lì xì của bố mẹ nữa, họ đã vất vả cả đời rồi.
Lì xì của Quả Quả, tôi nhét xuống dưới gối của nó, cảm giác được chiều chuộng thật tuyệt. Tôi ôm lì xì đi ngủ, đêm này là một giấc mơ ngọt ngào.
Đến khi tôi tỉnh lại, có ba người tuyết xếp chồng lên nhau ở trong sân, là một gia đình ba người, Tiểu Tú lén nói cho tôi đây là do chồng tôi tự tay làm.
Lúc này, Trang Dật Dương đã về nhà cũ chúc Tết ông nội rồi. Bất kể nhà họ Trang đối xử với anh ấy như thế nào, chỗ ông nội cũng nhất định phải đến, dù cho ông ta có đuổi, anh ấy cũng phải đi.
Khoảng mười giờ, tôi nhận được một cuộc điện thoại bảo tôi về nhà cũ.
Tôi sẽ không mang con theo, ở đó quá nguy hiểm.
Khi tôi đến nơi, Trang Dật Dương đang quỳ dưới đất, ông Trang ngồi trên ghế bành bực bội, còn đầu của Trang Vân Đào bị đánh phải băng bó, Trần Lệ Nhã cũng vô cùng tức giận. Trang Dật Thần và Trang Giai Kỳ đang trong tư thế xem kịch hay.
Châu Tư Dĩnh lại có chút lo lắng nhìn Trang Dật Dương, Đào Hiểu Quân đứng trong góc không ra, nhưng dùng ánh mặt nhắc nhở tôi phải cẩn thận.
“Cô cũng quỳ xuống!” Trang Vân Đào “hừ” một tiếng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-the-yeu/3081929/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.