“Cái gì?”
Hắn thực sự không nghĩ việc hồi sinh lại phải trả giá đắt như vậy.
“Có lẽ bây giờ nàng vẫn chưa tỉnh lại, hoặc đang tịnh dưỡng ở một nơi nào đó.”
Ân A Lạp ho khan hai tiếng, đẩy ly trà của mình về phía Thanh Di. Hắn vẫn chưa hết ngạc nhiên, trong lòng lại trỗi lên cảm giác có lỗi.
“Nếu nàng ta đã tự nguyện, ngươi cũng không cần cảm thấy có lỗi. Người Hồ tộc chỉ đến sinh mạng cuối cùng mới có thể tu luyện đến cảnh giới không thể chết, ở những kiếp trước tới hạn đều sẽ mất mạng thôi.”
Thanh Di biết nàng an ủi hắn, nhưng hắn lại không ngừng dằng xé bản thân.
“Sao ngươi lại biết về thứ này?”
Ân A Lạp giật mình. Những điều này đều là điều cấm kị của hồ tộc, nàng lại cư nhiên nói cho hắn, khiến hắn nghi ngờ thân phận.
“Khi bị lạc mất cha ở Tây Vực, ta đã được một nữ nhân hồ tộc nuôi lớn, nàng ta kể cho ta biết.”
Thanh Di cũng miễn cưỡng gật đầu.
“Đừng lo, sau này ngươi sẽ tìm được nàng thôi.”
Ân A Lạp lấy khăn lau miệng, tay vô thức sờ lên vết sẹo trên mặt, bỗng chốc tâm trạng liền chùng xuống.
“Mộc Liên có tặng ngươi một số thứ.”
Thanh Di lấy từ trong nạp giới ra một rương đồ trang điểm và trang sức, Ân A Lạp thoáng ngạc nhiên, song khuôn mặt lại đượm ưu sầu.
“Đem mấy thứ này cho ta làm gì, ta không sử dụng được nữa.”
Thanh Di không am hiểu về họa mặt, nên cũng lẳng lặng đem cất ở một góc.
“Được rồi, ta dìu ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ho-bach-lang-an-a-lap-huyen-the/1019171/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.