Biết, cô làm sao dám quên?. Nhưng, cô có thể nói yêu cầu nho nhỏ của mình không?
“ Có thể tắt đèn hay không?” Âm cuối mang theo run rẩy, vang lên ở trước lồng ngực bền chắc của anh
“ Cô cảm thấy có thể không?”
Giọng nói rõ ràng rất nhẹ, nhưng lọt vào tai Nhược Tuyết lại là mệnh lệnh khiến người ta không thể cự tuyệt
Anh nâng cằm của cô lên, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt đơn thuần của cô :
“ Chỉ cần có thể về nhà, không phải cô nói có thể trả bất kì giá nào sao?”
Không thể nhúc nhích, cô chỉ có thể bị động nhìn anh, cặp mắt sắc bén như chim ưng thật đáng sợ
“ Đúng vậy”
"Vậy bắt đầu đi!"
Đại trạch giữa sườn núi, bóng đêm mông lung, xuân tình dập dờn
“ Ưm….” Tiếng rên rỉ nam tính, trong phòng rộng lớn, có phần tà mị, lại mê hoặc lòng người
Lồng ngực cường tráng và rắn chắc, lúc này phập phồng theo từng hô hấp lên xuống, vươn tay phủ lên cái đầu nho nhỏ, lúc này trong mắt anh, dục vọng nồng đậm
"Ưmh. . . . . ."
Không được, miệng chua quá , mệt quá, hơn nữa cô sắp không thở được, đầu thật là đau, tại sao đã qua lâu như vậy, anh talại vẫn. . . . . . Sức chịu đựng của anh ta thực đáng sợ, cô làm đến chết đi sống lại mà anh ta vẫn không chịu buông tha
"Tiếp tục. . . . . ."
Thanh âm lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu, tại sao giọng nói vẫn tỉnh táo như vậy?. Còn mang theo cảnh cáo?
"Có thể nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-han-trien-mien/1279235/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.