“ Gấp như vậy sao?”
Thanh âm lạnh lẽo không mang theo bất kì tình cảm nào vang lên ở sau lưng, không cần phải nói, đã biết là ai. . Nhược Tuyết cúi đầu không dám quay đầu lại cũng không trả lời.
"Sợ? Không làm được. Không làm được thì không cần đến đây.”
Đây có được xem là phép khích tướng không?. Chân thon dài bước một bước, Lương Úy Lâm đã dễ dàng lướt qua người cô, đi về phía phòng bên trái bên trong cùng. Khi anh đi xuyên qua người cô, hơi thở nam tính mãnh liệt khẽ quét qua, khiến trái tim trẻ tuổi của cô run rẩy?
Sợ anh rồi sao?. Không đuổi theo anh? Lương Úy Lâm nhẹ nhàng dùng dùng tay xoay nắm đấm cửa, không quay đầu nhìn cô một cái. Thì ra anh đánh giá cô quá cao, ngay cả lá gan cũng không có
Anh xoay mở cửa phòng ra, chân sau vẫn còn ở bên ngoài, tiếng bước chân vụn vặt mà lo lắng mau mau chạy tới, khi anh đóng cửa phòng lại, thì người đã đứng sau lưng anh. Rất tốt, tối nay có trò vui để chơi rồi!
"Đi vào."
Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu. Nhược Tuyết thở cũng không dám, đi theo vào trong
“ Lên giường chờ tôi”
Có như vậy đã xấu hổ sao?. Cũng không dám nhìn anh. Người phụ nữ của anh sao có thể như vậy. Đợi, anh nhất định sẽ làm cho cô ngay cả chữ thẹn thùng cũng không biết viết như thế nào
Bên trong phòng, đèn ngủ mờ nhạt, Nhược Tuyết liếc mắt nhìn chiếc giường to lớn trong phòng, lập tức qua bên đó ngồi xuống
“ Cởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-han-trien-mien/1279234/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.