🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nếu nói muốn điều tra thân thế một người, không gì tiện hơn là trực tiếp tới Ti Mệnh điện kiểm kê.

Thấy Khúc Tịch Quân trở về tự lúc nào, Hinh thắc mắc:

"Ngươi về sớm vậy? Không ở lại thêm với Trường An à?"

Hắn nhận ra Tịch Quân, lại thêm cái tính cách hào sảng của nàng tiên hỷ tước này thì đáng lẽ nên gỡ bỏ hiểu lầm lâu rồi mới phải. Cũng không khó nhận ra Khúc Tịch Quân vẫn còn nặng tình với Trường An.

Tịch Quân liếc xéo Hinh:

"Ta trăm công nghìn việc, đâu có thời gian bên cạnh tình nhân như ngươi."

Thế rồi cô lại nói tiếp, vẻ mặt hiền hòa:

"Chàng nói ta đợi chàng. Chàng sẽ sớm lên Thiên giới tìm ta."

"Ngươi nhận lời nhanh thế!?", Hinh phản ứng lại ngay tức khắc.

Nghe thế Tịch Quân tự ái, khoanh tay đá hông, mặt nghiêng đi chỗ khác cao ngạo nói:

"Không hề nhé! Ta cho chàng ta cơ hội theo đuổi ta từ đầu. Cơ hội thôi!"

Hinh cười xòa:

"Rồi rồi, cô nương nếu sẵn tiện ở đây ta nhờ việc chút. Chuyện đang gấp gáp."

Tuy có làu bàu vì đống sổ sách chất đống, nhưng Khúc Tịch Quân vẫn nhiệt tình giúp Hinh, thế nhưng dù có tìm thế nào, cũng không kiếm ra được bản mệnh của y sư Kính Luân.

"Ngươi chắc chắn không thất lạc tài liệu nào chứ?", Hinh hỏi.

"Ngươi hâm à!? Thất lạc cái này ta mọc mười cái đầu cũng không đền tội được."

"..Ố, vậy ta biết ta nên tới đâu rồi."



Ngoài sổ bản mệnh thì cũng có sổ sinh tử. Giả sử Kính Luân là người đã chết, mượn Quỷ Đoạt Phách để giữ lại mình ở thế gian thì sao?

Đến thân xác còn dùng thạch nhưỡng để làm được thì nàng nghĩ chút chuyện kiếm cơ thể tạm bợ nào đấy với kẻ mưu mô, đa trí như Kính Luân không hề khó.

Sổ sinh tử lại dễ tìm hơn, bởi nó ở nhà nàng, Minh phủ.

Người đứng đầu Thập điện Diêm Vương là cha nàng, thần tôn Bách Lý Nguyệt Ca, song điều đó không có nghĩa

Hinh được tự ý lục soát, tìm kiếm sổ sinh tử. Vì thế nàng đã nhờ phán quan.

Phán quan khúm núm khi thấy nàng mình đầy thần lực trở về. Ông sợ hai người sẽ bởi khoảng cách quyền và thế mà trở nên tôn ti phân biệt, xa cách. Trong lúc đang không biết nói chuyện thế nào, Hinh dúi vào tay ông một viên

ngọc.

"Nghìn năm công đức", Hinh thì thầm to nhỏ, "Làm ơn đấy, ông giúp ta lần này đi, ta bảo mẫu thân kéo phụ vương lánh chỗ khác cho."

Phán quan không thắc mắc chuyện này. Đáng nhẽ Hinh có thể ra lệnh cho ông nữa kìa. Nhưng nàng không làm thế.

Ông rưng rưng: "Thần làm ngay!"

Nhìn ông nhanh nhẹn rời đi, nàng thở dài, cái dáng lưng còng với tốc độ chạy này đúng thật là phi thường. Trông có khác nào một đứa trẻ gắn thêm chỏm râu không.

Hai đứa Hắc Bạch Vô Thường từ đâu chạy đến:

"Thân nhau quá, chuyện lạ có thật!"

"Đúng thế!"

Chuyện tìm số sinh tử của Cửu Vô Dạ nàng không nói cho Hắc Bạch Vô Thường biết. Hinh quay ra dọa nạt:

"Ta chưa có tính sổ chuyện bịa đặt vụ thân xác thạch nhưỡng kì hạn ba năm và đại đạo thiên lôi đâu nhé!"

Cẩm Vân khi thấy thể xác hiện tại của nàng cũng đã vô ý tiết lộ rằng việc nàng thoát xác sẽ không ảnh hưởng đến tu vi. Song vì vẫn còn vương vấn chuyện Cửu Vô Dạ chưa giải quyết xong, lấy lại tiên thể khó hành sự nên nàng mới duy trì cơ thể tạm bợ này.

Còn chuyện đại đạo thiên lôi. Nếu nàng không giết người phàm, ảnh hưởng đến nhiều kiếp người khác nhau thì chắc chắn không bị làm sao cả.



Vậy mà hôm đó đám phán quan túm năm tụm bảy dọa nàng hết chuyện này đến chuyện khác. Dọa một con bé mới đi lịch kiếp lần đầu nơm nớp lo sợ không dám can thiệp chút xíu gì chuyện cõi trần bằng thân xác thực.

Hắc Bạch Vô Thường nghe thế méo mặt, chúng đánh trống lảng nói Quỷ Môn Quan có việc, rút lui đi trước.

Không lâu sau, phán quan trở ra, lão lắc đầu nguầy nguậy: "Thần lấy làm tiếc."

Hinh nghe thế thoáng sững người lại, trầm lắng một hồi, nàng hỏi lão:

"Phán quan này, khi nào thì một người đại khai sát giới, giết rất nhiều người phàm mà không bị trời phạt? Công lớn bù trừ? Hay nguyên do nào khác?"

Nàng đang nhớ về sự kiện có kẻ năm đó chủ mưu giết người Cửu gia và muốn hạ sát Cửu Vô Dạ.

"Nếu đã là luật trời thì không có ngoại lệ, thưa công chúa. Trừ khi đó không phải người, không nằm trong sự cai quản của trời đất."

"Quỷ đoạt phách?"

"..Đó cũng là một trường hợp xác đáng."

Quỷ Đoạt Phách sinh ra từ oán niệm, Oán Long Vương hay Trạch Vũ cũng vậy, bởi thế họ không chịu sự chi phối của Ti Mệnh hay bất kì điều gì khác ảnh hưởng đến thiên mệnh.

Hinh tiếp tục thắc mắc:

"Vậy liệu có sự tồn tại mang lương tri nhận thức nào nằm ngoài kiểm soát của Ti Mệnh và Thập điện Diêm Vương không?"

Phán quan sững người vì câu hỏi của nàng, dường như tình huống này khá nhạy cảm. Phán quan ngẫm nghĩ một lúc, đáp:

"Công chúa, Quỷ Đoạt Phách chắc chắn không có nhận thức. Nếu đã có nhận thức thì ắt phải nằm dưới sự cai quản của thiên mệnh. Trừ khi..."

"Trừ khi?"

Phán quan trẩm giọng, vẻ mặt nghiêm nghị:

"Kẻ đó kháng mệnh trời, là tội nhân thần tộc. Tội đó giống với nhập ma. Là tội chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.