🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vân Lãng sau đó đã bị Cố Mễ "lôi đi", Cửu Vô Dạ hạ lệnh cấm túc nếu không được triệu kiến sẽ không được tiến vào vương cung nửa bước, nếu hắn kháng chỉ sẽ bị coi là tội thần, xử trí theo quốc pháp.

Vân Kiệm cũng bị khiển trách, cần quản thúc lại con cái, tạm thời Lãng sẽ bị cắt chức, tộc trưởng do người khác nhiếp chính thay.

Cửu Vô Dạ bâng quơ giải thích cho Hinh rằng Vân Lãng chắc đã nghe ở đâu chuyện Hinh qua đời trong vương cung nên mới to gan lớn mật như vậy. Trước kia hắn vẫn rất kính cẩn trung thành.

Vân Lãng có công trong việc kìm hãm thế lực ngoại bang có ý định làm phản trong bách điểu, thành thử ra Cửu Vô Dạ trước nay khá hòa nhã với hắn.

Nhưng có vẻ bao hình tượng quân thần tốt đẹp Vân Lãng xây dựng đã bay sạch rồi. Nhắc đến cái tên Vân Lãng, mặt hắc hồ ly đen như đít nồi, nói rằng nếu lần sau còn như thế hắn sẽ chặt tay Lãng làm thịt đà điểu bảy món.

"...Niệm tình hắn là đệ tử duy nhất của Uyển Thanh, nên ta cũng quên đi cảnh giác với hắn."

Lúc này, cả hai đang ngồi nhàn nhã trên bậc thềm Càn Chính cung. Cửu Vô Dạ nghe câu đó xong quay ra nhìn nàng bất bình.

"Như vậy là trước đó hắn như thế với nàng, nàng cũng không có ý định phản kháng sao?"

Hinh bật cười ranh mãnh: "Chàng nói xem?", nhưng rồi nhìn vẻ học hằn của hắn, Hinh chữa cháy, nàng ho khan hai tiếng:

"Trước kia, chỉ có một lần hắn như vậy với ta."

Là cái lúc hắn kéo nàng ra khỏi sát chiêu của Thất Long. Đụng chạm đúng là hơi thân mật, nhưng đó cũng là bất đắc dĩ mới phải thế.

Câu trả lời của nàng không khiến Cửu Vô Dạ thôi hờn dỗi. Hắn khế "phì" một tiếng rồi ngoảnh mặt đi với vẻ không can tâm. Hinh thấy mình đúng là điên rồi mới thấy thích thú bộ dạng này của hắn.

"Chàng để bụng sao?"

Hinh tinh nghịch nghiêng đầu để thăm dò vẻ mặt hắn. Nhưng lúc thế này hắc hồ ly rất chân thực. Nàng giải thích:

"Trước kia khi còn là thạch yêu Thiên Hinh, ta coi hắn như huynh đệ thôi. Còn với Thiên Hinh bây giờ, nhớ được tên hắn là cả một kì tích."

"Ta sao phải ghen với một con công!?"



"Chàng tự thừa nhận luôn kìa."

Nàng đâu có nói hắn ghen.

"...Dù gì hắn cũng là nam nhân. Lại còn có ý với nàng."

Đúng là hắn có để bụng.

"Hắc hồ ly."

"Ta đây."

"Ta thích chàng.", Hinh đột ngột nói: "Ta rất thích chàng."

Cửu Vô Dạ sững người ra, rồi với vẻ mặt ngờ nghệch quay sang nhìn nàng. Đúng là trong chuyện tình cảm, hắc hồ ly ngây thơ đến mức vụng về. Bao bối rối trưng ra hết trên vẻ mặt vốn luôn lạnh lùng của hắn.

Hinh khẽ áp tay nàng vào má hắn: "Vẻ mặt này... Chỉ được cho mình ta thấy thôi nhé."

Hắn chộp lấy cổ tay nàng, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc:

"Nàng thật lòng?"

Hinh gật đầu.

"Hắc hồ ly, ta sợ nếu lúc này không cho chàng biết, thì sẽ khó còn dịp nào khác nữa.

Thời gian của cơ thể này không còn nhiều mà nàng lại còn rất nhiều chuyện phải làm. Song việc thổ lộ đoạn chân tình này với hắn, nàng sẽ ưu tiên.

Cửu Vô Dạ đã sống trong địa ngục ba năm ròng mà chẳng hay kể lễ cho ai biết. Nếu không phải Cố Mễ thắng thắn bộc trực, có phải hắn sẽ giấu nàng cả đời không?



Hắn vụng về thật, đáng lẽ hắn nên nói cho nàng mới phải. Cũng có thể ủy khuất, cũng có thể trách nàng. Đều được. Vì hắn có quyền đó. Nhưng Cửu Vô Dạ lại dùng sự nhẫn nại để đối đáp với nàng.

Liệu thế gian sẽ còn ai yêu mọi sự bướng bỉnh của nàng, bao dung nàng như hắn nữa đây?

Nàng cụng trán mình với trán hắn, tay mân mê mí mắt hắn, gò má hắn, rồi đôi môi ấm mềm của hắn. Ngũ quan này đúng là rất đẹp, nếu không khẳng định chủ quyền, nàng sợ lại sẽ có người cuỗm hắn đi mất.

Thật may mắn vì nàng đã trở lại. Trong cái rủi có cái may, nàng không biết mình nên cười hay mếu nữa, nhưng đúng là nhờ có mất pháp lực, họ mới được bên nhau thế này.

"Cửu Vô Dạ, chàng thì sao?"

Biết là hỏi thừa, nhưng nàng muốn chính hắn khẳng định. Mọi điều hắn làm cho nàng, nàng đều thấy rồi, chỉ còn chờ một lời ước định tử tế mà thôi.

"Tim gan phèo phổi, đều đặt ở chỗ nàng."

Cách hắn bày tỏ đúng là rất táo bạo...

"Hinh, bất kể nàng là thạch yêu hay là thần tiên gì cũng được, ta đều yêu nàng."

"Hắc hồ ly này, ngoài kia lại có tuyết rồi đấy. Tuyết đầu mùa."

"Ừ."

"Chàng có thích tuyết không?"

Cửu Vô Dạ ghét tuyết cũng sợ lạnh. Sự ghét bỏ của hắn càng trở nên sâu sắc mỗi khi nhớ lại chiếc áo đỏ vùi bên gốc cây cổ thụ năm đó. Nhưng nếu nàng thích tuyết, hắn sẽ học cách thôi ghét nó.

"Ta thích tuyết đầu mùa lắm, vì đó là lúc ta đem lòng yêu chàng."

Là tuyết đầu mùa đưa nàng gặp hắn.

Nàng vuốt ve mái tóc bạc của Cửu Vô Dạ. Giờ đây, nó đã trắng ngần như tuyết như sương, không còn màu than đen tuyền như khi trước nữa. Nhưng không sao cả, vẫn là Cửu Vô Dạ trong tâm trí nàng ngày tuyết đầu mùa bên bến sông Hinh năm ấy. Cảm giác rung động ngày tuyết rơi vẫn vẹn nguyên như ngày đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.