Khi cái chết đã gần kề Hinh trong gang tấc, thì tia hy vọng cỏn con đã lóe lên với nàng. Khúc Tịch Quân xuất hiện, cứu Hinh. Cô xuất hiện một cách bất ngờ và lia một đường thật ngọt vào khuỷu tay hắn.
Để tránh chiêu, hắc y nhân đã buông lỏng Hinh, nhân cơ hội ấy, tiểu thiên quân dồn một chưởng đập vào vai hắn, đỡ Hinh.
"Lần đầu ta thấy ngươi khốn đốn như thế này, đầu đá."
Hinh ôm cổ ho sặc sụa, trong giây lát, nàng thấy tay Tịch Quân đầy chướng khí, lòng bàn tay ửng đỏ, lốm đốm mấy vệt máu, các vết xước kéo thành hàng trên gò ngón cái trông như vừa cầm vào thanh củi nóng.
Hinh xoa xoa cổ, nhìn về kẻ trùm mình kín mít kia:
"Ngươi... là Quỷ Đoạt Phách?"
"Hừ, nếu đã biết, ngươi đừng hòng có hy vọng trở ra!"
Hắn rống lên rồi lao đến chỗ nàng và Tịch Quân. Tịch Quân không phải đối thủ của hắn, cô tới đỡ chiêu, nhưng chiêu nào chiêu hắn hạ xuống đều là chí mạng, mỗi lần đỡ chiêu, Tịch Quân tốn không ít sức, trông có vẻ đuối so với kẻ đang tràn trề lực chiến như hắn.
Họ đều vừa từ mắt trận trong khu rừng kia đi ra, sức lực chưa phục hồi, lại không ngờ sẽ có cao thủ phục kích ở nơi thế này.
Hinh hy vọng nàng không đa nghi... rằng từ đầu đến cuối kẻ chủ mưu là tên hắc y nhân trước mắt nàng. Hắn tự xưng "bổn tọa", lại còn rõ từng phong cách, từng chiến thuật tiến công của Tịch Quân như thể đã theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gioi-co-chang-bao-quan/3741014/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.