🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bước vào trong làn ma chướng đậm đặc, dù không còn khả năng cảm nhận ma pháp, song Hinh vẫn cảm nhận được cơ thể nàng trở nên nặng nề trông thấy. Hai đôi vai như thể đang có kẻ cheo leo vắt vẻo, đè đầu cưỡi cổ nàng.

Ở đây không có gió, mấy tiếng rít như vọng về từ phương xa dường như là tiếng khóc ai oán của những linh hồn vất vưởng tại nơi này.

Năm xưa, Ma Vực cũng từng là nơi xảy ra đại chiến Tiên Ma, giao tranh vô cùng ác liệt. Cứ mỗi một khắc là lại có vài ba người ngã xuống, thành thử ra oán khí vương lại rất nhiều.

Sương mù giăng, phủ kín lối đi khiến Hinh không nhìn rõ được cung đường phía trước. Trường An nói cỏ Diệp Chi sẽ phát ra thứ ánh sáng màu xanh lam nhè nhẹ, vì thế nàng chỉ mải nhìn ngó ngược xuôi tìm về nơi khả nghi, không hề biết thứ đợi nàng đằng trước là một vực thẳm sâu hun hút.

Vách vực sâu ngàn thước, Hinh bất cẩn hụt chân ngã xuống, nhưng nàng phúc lớn mạng lớn, bản tính cứng cỏi bẩm sinh khiến nàng có phản ứng sinh tồn nhanh nhạy hơn người thường.

Thanh Luân kiếm ghim chặt vào lớp đất đá, cản lại tốc độ rơi xuống của nàng. Đất ở đây tơi và bở không cứng như vách núi ở nhân gian. Nàng nhìn xuống phía chân. Một màu đen ngòm không có lối thoát

Phía vách vực bên phái cheo leo nhô ra một khóm đất đủ đế ba người đứng, dường như có một hang động nhỏ.

Hinh nhẩm thấy nếu nàng rơi xuống đó sẽ không có bao đáng ngại, bèn dùng hết sức đu mình, vừa rút kiếm vừa lấy đà để nhảy vào trong động.

Nhưng chuyện xảy đến không thuận lợi với nàng. Vừa chạm đất, nàng còn không kịp thở phào nhẹ nhõm...

"Đùa sao?"

Trong hang động, sáng lên mấy con mắt trợn đầy lòng trắng, đều là những oán linh khát máu, chúng nhe răng, dường như đã đợi nàng từ rất lâu rồi.

Chiếc bùa phán quan đưa để tránh tà nàng đã đem tế Quái Kê, kèo này xem chừng phải tự liều mình mà thôi.

Oán linh gào rú lên những tiếng ai oán nghe như tiếng khóc, rồi chúng lao tới nàng, giơ mấy nanh vuốt nhọn như mũi tên muốn lóc tim nàng mà ăn sống.

Với võ công của Hinh, nàng miễn cưỡng đối đầu được. Chúng có thể đả thương nàng, nhưng một pháp bảo không có tiên khí trên tay nàng như Thanh Luân kiếm lại chẳng thể gây được sát thương nào lên chúng.



Chúng vồ vập tới Hinh từ tứ phía, từng bước đầy nàng lùi sâu hơn vào miệng hang. Oán linh ở Ma Vực không có linh tính, không có lương tri nhận thức, chúng chỉ đơn giản giống như một con thú trỗi dậy bản năng săn mồi trước "thức ăn" của chúng.

"Chậc, các ngươi như thế thì biết bao giờ mới làm được việc.", một giọng nói cao lãnh, lạnh thấu tim gan vang lên từ sâu trong động.

Một thân ảnh đen, trùm kín mình bước ra từ trong màn đêm đậm đặc oán khí. Nàng không thể thấy được gương mặt hắn. Hắn dùng thuật che mắt sao? Kẻ này là ai?

"Ma chúng?", nàng bật thốt thắc mắc.

Chỉ thấy kẻ áo đen cười những tiếng man di, quỷ quyệt:

"Nghĩ sao tùy ngươi", hắn nói thế.

Tà áo đen khẽ bay, hắn phẩy tay, một đạo ma chướng phi lên với tốc độ chóng mặt về phía nàng. Thiên Hinh nhanh tay, nàng đẩy oán linh trước mặt nàng ra đỡ chiêu.

Oán linh thé lên những tiếng than khóc rồi tan đi thành mây khói.

"Ngươi...", chiêu đó của hắn đích thị là muốn đoạt mạng người. Không chỉ là cái bản mạng thạch nhưỡng này, mà là linh hồn Bách Lý Thiên Hinh.

Nàng vừa đối chọi với đám oán linh, vừa thăm dò hắn:

"Ngươi muốn phục sinh Ma Tôn?"

"Ma Tôn? Hắn thì có lợi gì cho bổn tọa?"

Hắn vừa trả lời, vừa xoay bàn tay, lập tức dưới chân nàng đâm lên mấy mũi thép gai đầy chướng khí. Hinh nhanh chóng né, nhưng mắt cá chân nàng vẫn không kịp tốc độ thi pháp của hắn.

Chướng khí khiến vết thương bỏng rát, toác ra như bị độc dược ăn mòn.



Ngay khi nàng mất thăng bằng, kẻ nọ phi tới, hắn tung một chưởng, hất văng nàng ra cửa hang. Nơi hắn đánh xương cốt đều đau đớn như thể bị lóc ra, thấu tận tủy. Ma chướng đọng lại khiến da nàng bầm tím.

Hinh nhăn nhó mặt mày:

"Thứ pháp thuật này không đơn thuần là ma khí, ngươi tu luyện thứ tà pháp quỷ quái gì vậy!?"

"Muốn biết? Đáng tiếc ngươi không có cái phúc đó.", hắn nói, rồi phi một thứ ám khí nhắm vào cổ họng nàng.

Nàng đỡ được, song Thanh Luân kiếm khi cản lại ám khí lập tức gãy đôi, giòn như bẻ một cành củi khô

Nàng loáng thoáng nghe được tiếng cười của hắn.

Trong khoảng khắc sinh tử, nàng đã tìm được thứ tiên dược kia. Ngay mép cửa hang động, có một bông Diệp Chi nhỏ đang lay động cành lá, mời gọi nàng.

Hinh hít một hơi sâu, nàng lấy hết sức mình lao về phía trước, phi một nửa lòng kiếm về hắn, nửa còn lại nàng tung lên để khiến hắn không chú ý tới chiếc tay cầm bùa của nàng.

Ngay trong giây phút chiếc bùa chạm được đến thần dược, cũng là lúc tên đầu xỏ kia nhận ra ý đồ của nàng. Hắn không còn định đùa cợt với nàng nữa...

Đôi tay to lớn, chai sần của hắn bóp lấy cổ nàng, xách lên dễ dàng như xách một con thú. Hắn cầm chuôi kiếm, đâm xuyên vai nàng, gắn chặt nàng vào vách động.

Hinh đau đớn đến mức hai mắt nàng không tự chủ được nhắm nghiền lại. Ma chướng quá dày đặc, dường như kẻ này còn tẩm cả độc vào đòn tấn công của hắn, khiến nàng thấy mình tê dại đi, nơi miệng vết thương đau rát, xì xèo như bị hun trên lửa nhiệt.

Hắn giơ năm ngón tay nhọn và sắc của hắn, dường như sẽ kết liễu nàng bằng một chiêu.

"Chết đi!"

Không được rồi, nàng biết hắn sẽ giết nàng, nhưng cả người nàng đang tê dại đi, nàng không cử động được. Vai nàng đau quá. Nơi mệnh môn cũng nhói lên đau đớn, là cổ trùng đã tiến vào tận đấy sao? Xem ra lần này, nàng không thoát được rồi..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.