🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Tịch Quân, nếu không thể thì đừng ép mình. Nếu đã không muốn gặp hắn, hãy về thiên cung. Chuyện Liệt Ảnh Trùng Khư..."

Tịch Quân lắc đầu nguầy nguậy.

"Vì sao?"

Tịch Quân thở hắt ra một hơi não nề và trĩu nặng. Cô dựa vào vai Hinh, để dòng nước mắt ấm nóng có thể trả lời thay mình.

"...Chỉ một chút nữa thôi..."

Nếu đã nhớ lại rồi vậy để cô nhìn hắn thêm một lúc nữa. Cô muốn xem xem hắn còn nhớ đến hồ ly Cửu Quân không. Nếu không, nếu hắn đã yêu một người khác, cho dù phạm vào luật trời cô cũng phải đi mà dằn vặt hắn.

Trường An quá khác so với lúc trước. Nếu hắn thật sự rũ bỏ quá khứ, quên đi cô, cô sẽ ép cho hắn nhớ lại. Cô không sợ cô đơn, cô sợ hắn quên cô.

Lần trước, Trường An không bị Thôi Khứ Thức ảnh hưởng, Hinh không biết đó là bởi hắn đã quên đi Tịch Quân, hay đã mạnh mẽ đến mức có thể điềm nhiên đối mặt với quá khứ của mình nữa.

Việc hắn rũ bỏ quá khứ có lẽ là việc giấu đi thân phận bán yêu trở thành một tôn giả tự xưng người phàm.

"Chuyện của hai người ta sẽ không xen vào. Ta với Cửu Vô Dạ và Trường An sẽ tiến vào Ma Vực tìm cỏ Diệp Chi.

Ngươi đi không? Nếu tâm trạng chưa ổn định thì khoan hằng. Thời gian cho hai người còn dài."

Hắn là bán yêu, tuổi thọ tối thiểu ngót cũng phải ngàn năm.

Tịch Quân lặng thinh không đáp. Hinh đoán cô chưa đủ bình tĩnh để đối diện nên đã để Tịch Quân ở lại.

Lúc nàng đi ra, phía Cửu Vô Dạ cũng đã bàn bạc xong. Thấy nàng, hắc hồ ly thoáng sững người ra, rồi hắn bước những sải lớn đến với nàng, dùng tay đỡ lấy giọt lệ trào trong vô thức.

"Sao thế?", giọng hắn thật ấm và dịu dàng.

Hinh lắc đầu, nàng cười: "Cát bay vào mắt."

Thấy hắn, nàng đã vô thức muốn khóc. Bởi nàng biết chuyện hắn diệt tộc thạch yêu năm đó là bởi một phần họ đã rơi vào con đường ma đạo.

Trong một khoảnh khắc, nàng đã thấy nhẹ nhõm.



Đó có phải biểu hiện chứng tỏ cảm xúc của thạch yêu Thiên Hinh càng ngày càng lún sâu, ảnh hưởng tới nàng không? Hay đó là cảm xúc của nàng, Bách Lý Thiên Hinh?

"Trường An, chúng ta thực sự phải xuất phát luôn lúc này sao?"

"Phải, cô không còn bao nhiêu thời gian nữa. Nếu không mau lấy lại pháp lực, cổ trùng sẽ tiến được đến mệnh môn cô và ăn vào đan điền."

Thực sự đã nghiêm trọng đến thế sao? Nhưng pháp lực của Cửu Vô Dạ chưa hồi phục, chỉ với một y sư và kẻ vướng chân như nàng liệu có ổn không?

"Hắc hồ ly."

"Ta đây."

"Xuống dưới Ma Vực ngài tuyệt đối không được manh động. Dưới đó rất nhiều ma chướng.."

Hắn cười khểnh, để lộ chiếc răng nanh trông thực tiêu sái:

"Nàng lo lắng cho ta sao?"

Hinh ngoảnh mặt đi, nàng bối rối "ừ" một tiếng bằng âm bụng, thừa nhận một cách đầy khiêm cưỡng.

Hắn vẫn cười, nhưng là một nụ cười yêu chiều. Đôi mắt hồ ly của hắn như đang long lanh ánh nước, đẹp phẳng lặng như mặt giếng trời thu. Cửu Vô Dạ xoa đầu nàng, hành động dịu dàng vô ngần:

"Ta sẽ không nhập ma. Nếu nhập ma rồi sẽ không thể theo đuổi nàng nữa."

Hinh cúi gằm đầu, giấu đi nụ cười nhẹ của nàng.

Ngài hứa rồi đấy...

Hinh vẽ một pháp trận để dịch chuyển cả ba xuống Ma Vực dễ dàng hơn. Lần này có Trường An trực tiếp giám sát, hi vọng mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió với họ.

Ma Vực bao năm qua vẫn không đổi, không thuộc cõi phàm cũng chẳng cõi tiên hay cõi chết, là tận cùng của lục giới.

Nơi đây cỏ cây bình thường không thể sống, đất đá cằn cỗi, nắm một bọc đất trên tay, khẽ day nhẹ có thể vỡ vụn ra như cát. Không khí ảm đạm bao trùm cảnh vật. Mặt trời không thể chiếu đến, bầu trời đen kịt, sương mù màu tím sậm đem theo ma chướng phủ lên khắp chốn.

Ma Vực cũng là mắt trận đang giam giữ mấy phần hồn phách không trọn vẹn của Ma Tôn hòng tránh ngày tên ma đầu này giáng thế.



Nơi đây không thể nán lại quá lâu, nhất là với tình trạng của hắc hồ ly hiện tại.

"Trường An, ngài có ghi chép gì về nơi cỏ Diệp Chi mọc không?

Trường An dùng tiên thuật để mô phỏng Diệp Chi cho nàng thấy. Ngoại hình nó giống cỏ bốn lá, có màu tím nhàn nhạt, thân cây màu xanh đen, ở tâm nụ có một hạt ngọc thoạt trông tương đồng với mắt mèo. Nó mọc thành chùm nhỏ, bé con con bằng ba ngón tay chụm lại.

"Diệp Chi thân mình cứng cáp, tuy nhỏ nhưng đá vùi không gãy không nát, có thể chịu được lượng ma khí gấp trăm lần người bình thường, sức sống mãnh liệt. Nơi nào càng nhiều ma chướng, càng dễ bắt gặp cỏ Diệp Chi", y nói thêm: "Hạt nhỏ ở nụ của nó là vật chúng ta đang tìm để chế đan."

HInh chỉ về màn đen phía trước.

"Nơi đó ma chướng đậm đặc. Hai người ở ngoài này quan sát, ta vào xem xét thế nào."

Cửu Vô Dạ lập tức phản ứng ngay, "Không được!", hắn nói. Vẻ mặt của hắn quả quyết. Hắn nắm chặt lấy cổ tay nàng, không cho nàng làm liều.

Hinh thu tay lại, nàng cười: "Ngài lại càng không thể", nàng nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy lo lắng của hắn.

"Cửu Vô Dạ, ta sẽ không chết. Chuyện đó ta hứa với ngài. Ngài tin ta không?"

"Chuyện đó vốn không phải tin hay không tin..."

Nàng cầm Thanh Luân kiếm trên tay, giơ lên cho hắn thấy: "Lẽ nào ngài quên năm xưa ta đã hiển hách cỡ nào sao?". Nhìn là biết nàng đang cố an ủi hắn.

Nàng đưa Trường An một tấm bùa, tấm bùa còn lại nàng giữ:

"Huynh truyền chút pháp lực vào đây, tìm được cỏ Diệp Chi ta sẽ gửi thẳng nó tới chỗ huynh. Dùng tấm bùa này định vị ta cũng được, nếu quá nửa canh giờ ta chưa ra hằng bước vào."

Rồi nàng mới nói với Cửu Vô Dạ, cười tươi rói như đóa hoa xuân:

"Ta hứa sẽ trở ra an toàn."

Ba năm... Sau ba năm hắn mới có thể gặp lại được nụ cười xán lạn ấy của nàng. Nàng cũng thật biết cách khiến hắn mủi lòng. Hắn chỉ biết bất lực nhìn nàng thôi. Ai bảo nàng bẩm sinh cứng đầu ương ngạnh chứ.

"Sớm trở ra nhé."

"Ừ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.