Đằng sau cánh cửa Hinh cùng Cửu Vô Dạ chọn lại là một bầy Quái Kê có con đầu đàn lên tới ngàn năm tuổi. Nhìn vệt đen trên trán nó đậm và đặc, hình thù giống liên hoa chín cánh, Hinh biết họ gặp ải khó.
Quái Kê đầu đàn trong hình hài con gà mào đỏ lông trắng, nó to xác phải gấp sáu bảy lần người trưởng thành.
Rất nhanh, nó đánh hơi thấy hai kẻ xâm phạm vào địa bàn của nó.
Quanh Quái Kê đầu đàn là một đám gà con thành tinh, ước tính phải đến gần ba trăm con. Nó đổ xô tới chỗ Cửu Vô Dạ- người khiến chúng cảm thấy bị đe dọa nhất.
Hinh biết hắc hồ ly có thể thắng được con đầu đàn. Song nàng không thể để hắn vận hết công lực ở đây. Còn những năm cổng, hắn phải giữ sức.
Không nói không rằng, nàng nhân lúc chẳng con nào chú ý tới nàng, lao về phía con đầu đàn.
Quái Kê cảm nhận được, nó lao như bay tới nàng, nàng phi kiếm vào mình nó, khiến nó ré lên đau đớn. Nhân lúc ấy, Hinh đã nhảy vào miệng nó. Tự biến mình thành thức ăn, dâng tận họng cho Quái Kê.
"Thiên Hinh!", tiếng hét của Cửu Vô Dạ vẫn còn rõ như bên tai.
Hãy đợi ta, chỉ một chút thôi...
Nàng trôi tuột vào trong ổ bụng của nó. Đúng như trong sách ghi chép. Yêu đan của Quái Kê nằm trong dạ dày.
Bởi thế nàng mới đánh liều, nếu không với tác phong của một con gà, nó sẽ bổ nàng như bổ thóc thay vì nuốt trôi nàng.
Quái Kê hệ hỏa, quả thực nằm trong đây không khác nào ngồi trong lòng chảo. Chợt, chiếc bùa của phán quan sáng lên trong lồng ngực nàng:
"Công chúa, người sao lại liều mạng như thế!?"
Hinh cười đắc ý: "Ta biết ngay ông theo dõi ta."
Phán quan luống cuống:
"Ôi chao! Chuyện đó không quan trọng.."
"Quan trọng chứ!", Hinh ngắt lời: "Quan trọng nên ta mới đợi phản hồi của ông đây."
"Nghe này phán quan, ta sẽ dán lá bùa này lên yêu đan Quái Kê. Yêu đan Quái Kê xưa nay thường được dùng như vật dẫn để liên kết tới cõi âm. Vừa hay tấm bùa âm giới ở đây. Âm dương không được cân bằng, chắc chắn Quái Kê không sống được. Phải truyền thật nhiều âm khí qua đây đấy nhé! Khi nào về Minh giới, ta đem trăm năm công đức đền bù cho ông."
"Công chúa! Vạn vạn không thể! Người làm thế thì thân xác thạch nhưỡng không chịu được đâu. Không thể dùng tới ba năm."
"Ba năm hay không thì có quan trọng gì chứ!", chợt bên trong có động, xóc nổi khiến Hinh loạng choạng ngã vào đống thịt của yêu gà.
Nàng cuống lên vì sợ ngoài kia Cửu Vô Dạ sẽ làm loạn:
"Không phân bua với ông nữa. Đây là mệnh lệnh!".
Nói rồi nàng dán bùa lên yêu đan của Quái Kê. Phán quan dưới kia lực bất tòng tâm cũng làm theo ý nàng.
Âm khí trào ra khiến yêu đan Quái Kê từ màu đỏ tươi chuyển thành màu đen, thoát ra mấy đạo khói xám kịt trùm lên toàn ổ bụng, bao lấy người nàng
Âm khí nhiều sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ cơ thể người phàm. Thiên Hinh biết, nhưng nàng thà vậy...
Chỉ là một chút tu vi, nàng cũng không muốn mắc nợ thêm Cửu Vô Dạ nữa. Hắn đã theo đến tận đây vì nàng. Nếu hắn rơi vào ma đạo, nàng có mọc thêm mười cái đầu, có thêm một trăm Thiên Hinh cũng không cứu được hắn.
Nàng đã ở nguyên trong đó, cho đến khi Quái Kê tan biến đi, ánh sáng mới phủ đến nàng
Trước mắt nàng, là một vẻ mặt bàng hoàng và sợ hãi tột độ của hắc hồ ly.
Đó là lần đầu tiên, nàng thấy sắc thái đó trên gương mặt hắn.
Vẻ mặt đó cứ như thể cả thế giới của hắn đã sụp đổ vậy. Thế rồi khi thấy nàng, sự sụp đổ đó dần thay bằng sự nhẹ nhõm và cũng đầy đau đớn.
Hắn quỳ thụp xuống trước mặt nàng, vai hắn run run. Hơn ba trăm con tiểu quái đã bị hắn giết không chừa một mống.
"Ta tưởng nàng... Ta tưởng nàng...", giọng hắn run và khàn, tác phong thường ngày của Cửu Vô Dạ như đã bị nàng dọa sợ đánh bay đi đâu mất.
Đám tiểu quái vây lấy hắn rất đông, hắn chỉ kịp thấy váy áo nàng vương nơi miệng tà yêu, không hề biết đó là kế sách nàng chủ động bày ra. Hắn tưởng hắn không bảo vệ được nàng.
Điều Hinh để ý là tóc Cửu Vô Dạ bạc thêm một đoạn. Lẽ nào nguyên do khiến hắn rơi vào tâm ma...
Cửu Vô Dạ bỗng ôm chầm lấy nàng, cắt đi mạch suy nghĩ của Hinh. Đến giờ nàng vẫn thấy hắn đang run.
Đã bao giờ bạo quân phô ra dáng vẻ yếu đuối như thế này chưa? Có lẽ chưa bao giờ, kể từ ngày gia đình hắn tuyệt diệt.
Nhưng giờ đây hắn đang thực sự sợ. Hắn sợ nếu để vụt mất nàng rồi, cái hắn đợi sẽ không chỉ là ba năm...
Cửu Vô Dạ đã một lần chứng kiến mảnh áo đầy máu bị tuyết vùi bên cây cổ thụ của nàng, lẽ nào phải thêm một lần nữa chứng kiến nàng rời đi ngay trước mắt hắn mà hắn lại chẳng thể làm gì sao.
Hắn đã tưởng mình sắp không xong rồi, trong một khoảnh khắc, chút nữa thôi là tâm ma chiếm lấy hắn. Hắn đã có ý định buông bỏ như thế. Nhưng rồi khi thấy nàng dần hiện ra, hắn đã đè mình lại.
Hắn thấy được tim hắn như đã bị bóp nghẹt, rụng rời một khắc.
Lẽ nào hắn không đáng để nàng dựa dẫm như vậy sao?
"Lần sau, nàng đừng mạo hiểm như vậy nữa."
Giọng hắn như thể sắp khóc, giống một con thú tổn thương do bị bỏ rơi, vô định, lạc lõng, sợ hãi sự cô đơn.
Thiên Hinh thở hắt ra, nàng chầm chậm vỗ về hắn. Phải làm sao bây giờ, xem ra, trước Cửu Vô Dạ, Bách Lý Thiên Hinh đã thực sự yếu lòng đi trông thấy. Đến cùng, Cửu Vô Dạ vẫn là sự mềm yếu, giới hạn cuối cùng của nàng, không thể chối cãi.
Bất giác, sợi dây gắn kết giữa cả hai không chỉ còn là một mảnh kí ức khi lịch kiếp nữa, mà thực sự đã từng chút khắc sâu vào tâm trí của thượng tiên Thiên Hinh trên Cửu Trùng Thiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]