"Vậy bây giờ có kế sách gì không?", Tịch Quân chống nạnh, hỏi.
"Không phải chỗ ngươi có hạc Liên Khúc sao? Cho mượn tìm người chút đi.", Hinh gật đầu, nàng chìa tay ra trước mặt Tịch Quân.
Cô đần người ra, lắp bắp hỏi:
".Sao ngươi biết?"
"Ngươi dùng nó theo dõi ta suốt còn gì."
Mấy lần liền, hễ lên Cửu Trùng Thiên, Hinh đều thấy có một con hạc giấy nhỏ đậu trên vai, hay trên mấy cành lá cây cận kề nàng. Mà vừa hay sau đấy Tịch Quân xuất hiện. Cái đó khó đoán lắm sao.
Tịch Quân húng hắng ho. Đứng đằng sau Hinh là cả bản mặt đằng đằng sát khí của Cửu Vô Dạ.
Cô lấy trong ngực áo ra ba con hạc bé bằng đốt ngón cái, nói với Á Nhĩ:
"Trong mấy người mất tích, ngươi có giữ được món đồ nào của họ thì đưa đây. Bé thôi cũng được."
Á Nhĩ vừa đưa ra một chiếc dây buộc tóc, vừa thắc mắc: "Hinh tỷ, người này là?"
Hinh giới thiệu:
"Quên mất chưa nói muội, cô nương này là Khúc Tịch Quân, thi thoảng hơi bốc đồng tí nhưng não vẫn dùng được.
Người còn lại là Cửu Vô Dạ."
"...Cục đá chết tiệt."
"Con ngỗng bám người thối tha."
Tuy mồm qua mép lại, hai người vẫn phối hợp ăn ý với nhau. Con hạc giấy nhanh chóng đánh được hơi người, nó bay đi tiên phong dẫn lối.
Hạc Liên Khúc dẫn bốn người tới một nơi hẻo lánh, đến chân thác thì nó dừng lại luẩn quẩn không bay nữa.
Đường tới đây cũng là đường cùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gioi-co-chang-bao-quan/3740225/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.