"Nàng sẽ không trách ta chứ?", khi bước đến nơi có ánh sáng, Cửu Vô Dạ đột nhiên hỏi.
"Vì gì?"
"Ta giết Mộc Yêu, ép nàng phải đối diện với Thất Long."
Hóa ra đăng sau vỏ bọc lạnh lùng sát đoán của hắn, cũng là kẻ sợ bị người thương ghét bỏ.
"Không trách ngài.
Nhãn trận đó đến cả Khúc Tịch Quân chưa chắc biết, nàng làm sao lại đi trách hắn. Hơn nữa, hắn cũng đã đến cứu nàng đấy thôi. Nàng có thể cảm nhận được Cửu Vô Dạ đang âm thầm trị thương cho cái mắt cá chân tội nghiệp của nàng.
Ánh sáng bao trùm lên cả hai. Bước ra khỏi nhãn trận, Cửu Vô Dạ thay Hinh đánh thức Tịch Quân từ bên ngoài.
"Ngỗng con, cô sao lại thế này?"
Không biết Liệt Ảnh Trùng Khư đã cho Khúc Tịch Quân thấy thứ gì mà từ khóe mắt cô, chảy xuống hai hàng huyết lệ đỏ au. Hinh tiến tới lay cô tỉnh: "Tịch Quân! Tịch Quân! Đó chỉ là tâm ma mà thôi. Tỉnh lại đi."
Nàng cũng không tiếc vả hai cái thật mạnh vào mặt cô, khiến Tịch Quân phải nhăn mày, giây sau, cô ho sù sụ ba tiếng rồi nâng mí mắt lên một cách khó nhọc.
"Tỉnh chưa?"
Phá cả thần trận rồi mà cô vẫn như trong cơn mê màng. Xem chừng, đằng sau một con người vô tư, vô lo vô nghĩ, cũng là một bầu tâm sự vương vấn, quanh quẩn nơi tâm trí.
Hinh thở dài: "Dọa ta hết hồn đấy biết không."
Tịch Quân quệt đi hàng lệ đỏ tươi, cười buồn: "Chỉ là mơ thôi sao?",
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gioi-co-chang-bao-quan/3740224/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.