🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cũng chẳng bao lâu sau, cơ hồ ba ngày rưỡi từ khi Khúc Tịch Quân xuất hiện, cả hai đã gần đến nhân giới. Biết mấy ngày tới sẽ phải leo núi mới gặp được người, Hinh đã chọn ở trọ một đêm.

Ở nhân gian, người ta đặt phòng, gọi món bằng tiền xu hoặc ngân phiếu, mà ở Yêu giới lại trao đổi bằng yêu lực, tu vi, thạch anh, rất khác biệt với trên này, thành thử ra Cửu Vô Dạ không chuẩn bị gì cả

Nhìn bàn mình đầy ắp thức ăn, còn Cửu Vô Dạ lại bần thần ngổi ở góc cuối, nàng thở hắt ra một hơi.

"Còn phải để ta mời ngài sao?"

Cửu Vô Dạ ngệt mặt ra đấy. Thiên Hinh ho khan hai tiếng, nàng ngó dọc ngó nghiêng thấy Tịch Quân không ở đây thì miễn cưỡng mở mồm nói thêm câu nữa: "Ngài mà đói lăn quay ra đấy có bị làm sao thì ta khổ lây."

Dù sao cũng thấy được thiện chí của hắn khi hộ tống nàng. Hinh cảm thấy mình nên có chút trách nhiệm với hắn.

Để người ta nhìn thấy họ đi chung mà hắn bị cô lập thế kia thì không hay.

Cửu Vô Dạ ngoan ngoãn ngồi xuống. Nàng lại đưa Thanh Luân kiếm cho hắn, và một lá bùa. Nàng ngoảnh mặt đi ngượng ngịu. Nói một cách khiêm cưỡng.

"Ngài là Yêu Đế, yêu khí trên người rất đặc, để đám thầy pháp bắt gặp sẽ có cản trở. Cầm Thanh Luân kiếm đi nó sẽ áp chế cho ngài. Bùa này... Ta vẽ đó. Là chú thuật. Truyền chút yêu lực vào đó, nó sẽ khiến người ta không cảm nhận được ma chướng của ngài."

Đến cùng, vẫn là không thể hoàn toàn mặc kệ hắn.

Cửu Vô Dạ đón lấy và khẽ cười nhẹ. Điều đó rơi vào tầm mắt Hinh. Nàng lập tức ngoảnh đi. Gì chứ? Vẻ mặt đó cứ như thể nàng ban cho hắn ân huệ hay một điều ước gì to lớn lắm vậy. Cũng chỉ là cầm hộ kiếm và một tấm bùa, có cần vui mừng ra mặt thế không...

Lúc còn làm đá yêu, Thiên Hinh chưa từng thấy hắn cười bao giờ cả. Nếu có, cũng là kiểu khinh bỉ, trào phúng hoặc thách thức.

Hôm sau, cả ba cũng tới được chân núi Càn Thiên trang. Thiên Hinh ngó thấy sự khó chịu ra mặt của Tịch Quân thì buông lời thắc mắc: "Sao thế?"

"Cô không thấy ở đây nực mùi tà yêu sao?"



Yêu cũng có hai loại, một chính một tà. Tà yêu thường là những yêu quái bước vào con đường nhập ma.

Mất đi pháp lực, tự Hinh cũng thấy nàng vô dụng. Nàng lắc đầu một cách bất lực.

Nhưng có thể sao? Đây đã là chân núi Càn Thiên trang, các môn phái thường trữ nhiều loài pháp bảo quý, vì thế để tránh yêu quái giả dạng hay người có ý đồ xấu, họ đều giăng kết giới thanh tẩy ở nơi tọa lạc.

Cửu Vô Dạ đứng lên trước, hắn nói một chữ "Phá", lập tức ảnh ảo trước mắt tan đi, để lại một sự thật trần trụi.

Chẳng còn Càn Thiên trang nào cả, chẳng còn đâu mấy căn nhà dân sinh giản dị dưới núi. Chỉ còn là cánh rừng chết chóc điêu tàn. Nơi đỉnh núi, Càn Thiên trang đã cháy xám đen lại, mùi gỗ khét vẫn còn thoang thoảng trong không khí.

Mấy căn nhà ở thôn trang nhỏ dưới kia không một bóng người, ảm đạm. Đến cả kẻ không có chút tu vi nào trong người như Thiên Hinh cũng thấy được một màu tăm tối trùm lên khung cảnh nơi này.

Bởi không hay biết nơi này từng là một điền viên hữu tình, thanh tịnh ra sao, Khúc Tịch Quân không mấy thương xót khi nhìn khung cảnh này. Cô lại "ô" lên một tiếng, mắt chữ a mồm chữ o, khen ngợi:

"Hay ghê! Ta còn chưa nhìn ra mình đứng trong ảnh ảo đó giờ nữa kìa."

"...'

"

"Này, công tử, chàng vẫn là nên cho ta biết quý danh đi, ta chấm chàng rồi."

Cửu Vô Dạ đáp lại Tịch Quân bằng một ánh mắt đe dọa và vẻ khó chịu chán ghét thẳng ra mặt. Như thể nếu cô nói thêm một câu nào nữa như thế, hắn sẽ đem cô làm thịt ngỗng nướng.

Đúng là với hắn, nữ hay nam thì cũng chỉ là con người với một đầu và tứ chi mà thôi. Chẳng phân biệt cũng chẳng có ý nương nhường.

Một đôi mắt sắc bén, cắt vào sự bỡn cợt của Tịch Quân ngọt hơn lưỡi dao lam. Cô giật nảy mình rồi lại cun cút trốn ra sau lưng Hinh.

Cô thầm thì một cách ủy khuất: "Kh-Không làm thân nổi."



Hinh nói bằng âm bụng:

"Ngươi không ăn nói khéo chút coi chừng đi ba về hai ta không biết đâu."

Đến cả mấy mươi năm chinh chiến của thạch yêu Thiên Hinh còn không đổi lại được một chữ "bằng hữu" của hắn.

Đương định nghĩ hướng đi lên để xem xét rõ Càn Thiên trang trên kia ra sao, bất chợt, một cái rễ cây từ đâu phóng thẳng lên, đâm sượt qua đùi trái Hinh.

Là thân xác người phàm, cũng không còn là một thạch yêu cứng cỏi chưa bao giờ biết đau, Hinh nhăn mặt, không kìm được the thé thét lên "Ách!" một tiếng.

Rễ cây mảnh và gọn như ngón tay út song lại bén đến không ngờ. Chốc chốc, máu đã chảy thấm ra ngoài chân váy.

Nó lấy được máu của Hinh xong, hóa thành nhân dạng với một hình hài nam tử, thích thú quệt dòng máu đỏ ngọt của nàng lên môi: "Con người? Món khai vị đến rất đúng l..."

Chân của tên Mộc Yêu còn chưa chấm xuống được mặt đất, Cửu Vô Dạ đã hung dữ tới cầm cổ hắn, xách lên dễ dàng như xách một con mèo.

Mặt hắn trông còn khó coi hơn cả ban nãy. Là kiểu giây sau hắn sẽ cho kẻ này xuống đoàn tụ với Diêm Vương.

Yêu khí của hắn tỏa ra bức người, đến mức kiếm Thanh Luân cũng không thể kiềm được.

Với lượng yêu khí đó...

"Mộc Yêu? Không lí nào nó lại xuất hiện ở phàm thế...", Hinh lẩm nhẩm.

Rồi như chợt nảy ra suy nghĩ hay điều gì đáng sợ, nàng hét lên: "Khoan đã, hắc hồ ly!", Hinh với tới cản hắn, nhưng không kịp nữa rồi.

Mộc Yêu chết vì xung khắc yêu khí quá mạnh, chèn ép lên yêu đan, khiến yêu đan vỡ vụn không kịp hấp hối. Đó cũng là lúc một mắt trận khác được ẩn giấu phía sau khởi động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.