Thiên Hinh trở về điện Thanh Loan, đã cầm kiếm và yêu đan Trạch Vũ trên tay, nhưng nàng cũng không rõ trở về theo cách nào. Nàng ngó dọc ngó xuôi, không thấy ai thì rút Thanh Luân kiếm ra định tự vẫn về cho nhanh thì chiếc bùa phán quan đưa sáng lên.
"Ôi ôi! Công chúa của tôi ơi.", giọng ông vang lên đầy hoảng hốt. Động tác của Hinh đặng trên không trung, nàng lôi lá bùa ra, phán quan nói tiếp: "Công chúa, vạn vạn không được, người không được tự sát đâu."
Thiên Hinh nhau mày: "Ông theo dõi ta?"
Đám phán quan dưới âm ti túm năm tụm bảy đang theo dõi nàng qua một viên Dạ Minh châu thì khẽ hắng giọng, ngượng ngùng
Thiên Hinh trề môi, nàng đặt Thanh Luân kiếm xuống, nói qua tấm bùa:
"Vậy ông nói, làm sao để ta trở về âm ti?"
"Thì...thì người chờ ba năm đi. Ba năm sau thân xác ấy sẽ tự tan biến.", phán quan nói ngập ngừng.
"Phải chờ sao?", Hinh thắc mắc. Điều này lúc nặn thế thân sao không thấy phán quan hay Tứ Diêm Vương nhắc nàng hay đề cập đến. Nàng hỏi tiếp: "Ta tự sát thì làm sao? Kiểu gì chả về Minh giới."
"Công chúa à... Cái đó... Nếu người tự sát mà thần lực chưa được khôi phục sẽ ảnh hưởng đến tu vi. Công sức lịch kiếp coi như đi tong. Người nên đợi ba năm, thuận theo tự nhiên sẽ không có tác dụng phụ gì đâu.", thế rồi phán quan rời đi như gấp gáp lắm: "Công chúa, hạ thần cáo từ đây, tháng bảy tới Âm phủ thực rất bận. Nếu cứ tiếp tục liên hệ bằng cách này, thần sẽ tổn hại công đức."
Phán quan vội tắt đi tấm bùa giúp ông trò chuyện với Hinh. Hắc Vô Thường ho húng hắng, hắn huých vào vai phán quan:
"Nói dối công chúa thế có ổn không? Theo lí, kiểu gì chả về âm ti. Bịa đặt cũng quá thể. Ngươi biết tu vi quan trọng với công chúa mà."
Bạch Vô Thường cười mà tưởng như không thể khép được mồm. Nãy giờ hắn ta nhịn cười run rẩy dữ dội lắm, hắn nói:
"Ôi chao, phải thế công chúa mới không dám tự sát."
Tất cả đều đang nhìn về phía viên Dạ Minh Châu, phán quan cười híp mắt, nức nở xoa tay:
"Đừng nói mình ta, các ngươi cũng tò mò cuộc tình này hồi kết sẽ về đâu mà."
"Công chúa mà biết thì..."
"Ôi dào, chỉ có chúng ta với Tứ Diêm Vương và nương nương biết chuyện. Ai mà chả hóng đôi này có về với nhau không. Không ai nói làm sao công chúa biết."
"Các ngươi cũng thật là..."
Hồi trước họ đều vâng mệnh tuyệt đối với công chúa.
Khi nàng còn nhỏ họ cùng nhìn công chúa trưởng thành và lớn lên. Sau này nàng lên Thiên giới theo Thái Âm quân Cẩm Vân học nghệ thì cả bọn ít giao du với nhau hơn. Dần xa cách. Nhưng từ hồi nàng lịch kiếp trở về, thần lực biến mất, bất giác lại gần gũi hơn với bọn họ.
Mới đó, chỉ khoảng ba năm trước thôi, đừng nói là giao du thoải mái với công chúa thế này, theo dõi nàng qua Dạ Minh châu họ cũng không có cái gan đó.
Phán quan liếc Hắc Vô Thường:
"Ngươi cũng theo dõi điện hạ với bọn ta suốt còn gì."
Hắc Vô Thường lảng tránh liếc đi chỗ khác:
"Thì... ta cũng mong phò mã như các ngươi đấy thôi."
"Thế!"
Cùng lúc đó ở trong Thanh Loan điện, Thiên Hinh đờ người ra, nàng lắc lắc tấm bùa nhưng cũng không có tí phản hồi nào. Không lẽ lại phải chờ thêm ngần ấy năm. Trần đời nàng sợ nhất việc hao tổn tu vi, mà bắt nàng đi lịch kiếp kiếm lại thì nàng sao mà chấp nhận được.
Hinh thở dài não nề. Phóng lao thì đành theo lao chứ biết thế nào. Cũng là một cơ hội cho nàng tìm hiểu nguyên do đằng sau việc mất đi pháp lực là gì. Đến mức lịch kiếp trở về, đi qua lục đạo luân hồi nàng cũng không thể khôi phục.
Nàng thấy Yêu giới rất không an toàn với nàng, nàng cũng ngại tìm Kính Luân. Có lẽ nàng sẽ đi tìm câu trả lời ở chỗ Trường An.
Hinh nghĩ là làm ngay. Nàng từ biệt mẹ con Cửu Ý Hiên và rời khỏi vương cung. Nàng đi bộ từ kinh đô đến tận nhân giới... Ít cũng nửa tháng.
Trên đường đi, nàng biết có kẻ đi theo nàng. Hinh không nói nhiều, nàng rút kiếm, chĩa thẳng vào mặt bạo quân.
Đôi mắt nàng lạnh và sắc, là sự tuyệt tình và không chứa chút thiện chí nào.
Nhưng Cửu Vô Dạ vẫn kiên nhẫn không đả động gì nàng. Hắn điên thật rồi, Hinh nghĩ. Thân đường hoàng là bậc đế vương mà lẽo đẽo theo nàng thế này có ra thế thống gì không.
Hơn nữa, nàng cũng e ngại, lo rằng hắn vẫn còn ý định muốn giết nàng.
Hắn mà động thủ khiến nàng mất đi tu vi, công sức hoài phí, thì cho dù có phải đào cả vương cung Yêu giới lên nàng cũng sẽ sống mái, tính sổ với hắn.
Vì sự e ngại đó, nên cái nhìn của nàng là cái nhìn cảnh giác và sát khí, là sự cảnh cáo của kẻ sẵn sàng làm liều nếu bị dồn đến bước đường cùng.
Từ lúc rời vương cung đến giờ hắn luôn đi cách nàng năm bước chân, nàng đi chậm hắn đi chậm, nàng đi nhanh hắn cũng đi nhanh. Một kẻ yêu lực mạnh nhất nhì Yêu giới như hắc hồ ly, thế mà cũng chấp nhận di chuyển bằng đường bộ, "hộ tống" nàng.
Nàng chĩa mũi kiếm thẳng mặt hắn, nàng đầy kiêu kì và vẫn luôn chưa từng coi hắn là bậc đế vương thực sự.
"Nếu ngài còn muốn yêu đan. Thì ở chỗ ta không có. Về đi!"
Cửu Vô Dạ vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt vô hại, giống như một chú cún con đang mong chờ được chào đón và cưng nựng.
Một Cửu Vô Dạ hoàn toàn lạ lẫm... Không, đúng hơn nó chỉ lạ lẫm trong hoàn cảnh thế này. Khi ở rừng trúc, hắn cũng nhìn nàng như thế.
Dịu dàng và ấm áp.
Nhưng nàng cũng chẳng vì thế mà lần nữa động lòng. Hắn không nói gì cả. Nàng lại mất kiên nhẫn, không đôi co với hắn.
"Mặc xác ngài", nàng nói thế.
Hắn đã dễ dàng đánh tan sát khí của nàng. Bởi nàng nghĩ nếu hắn thực sự muốn ra tay, đó giờ nàng phải chết chục lần rồi.
Đây là Yêu giới của hắn, nàng cấm hắn cũng chả được.
Cửu Vô Dạ vẫn đi theo nàng như cái đuôi một cách ngoan ngoãn. Họ dường như đã đổi chỗ cho nhau.
Đâu đó khoảng mấy chục năm trước, cũng có một đôi trai gái lẽo đẽo theo nhau thế này. Nhưng là nàng thạch yêu theo đuổi nam tử anh tuấn. Hắn mặc giáp trụ và khoác trường bào đen còn nàng mặc y phục trắng, mải theo từng nhịp chân của hắn.
"Ngươi có ý gì?", hắn hỏi.
"Ta? Ta muốn theo ngài. Ta muốn tòng quân.", nàng thạch yêu phấn khởi đáp. Nàng đi theo hắn lâu lắm rồi nhưng bây giờ mới thấy hắn quay lại để ý tới nàng.
Chỉ thấy khóe miệng nam tử anh tuấn nhếch lên ngạo kiều, như thể gặp được điều gì hay ho: "Ngươi? Có thề sao."
Nụ cười đó lại dễ dàng khiến nữ tử áo trắng đỏ mặt. Nàng vỗ ngực tự hào nói: "Đừng nhìn ta nhỏ nhỏ con con thế này, chứ ta cũng lợi hại lắm nhé."
Lần ra quân đó, hắn giữ lời và dẫn theo nàng. Ba vạn binh hắn cầm trịch đương đầu với hơn mười vạn binh của
Yêu Đế lúc đó. Một trận quyết chiến hai bên, quyết định ai là kẻ nắm giữ thế thượng phong trên chiến trận.
Năm đó là năm hắn có một chiến thắng vang dội và chấn động. Với chênh lệch tương quan địch ta cỡ đó, hắn vẫn hiên ngang khai phá cổng thành. Khi ấy đôi trai gái, một đen một trắng tung hoành chiến trường, lợi hại biết bao, người ta gọi họ là "Hắc Bạch Thiên Cửu".
Cũng từ đó nàng có cớ đường đường chính chính bước vào thế giới của hắn. Thay hắn cầm quân, cũng ngày ngày thầm lặng theo hắn. Khi hắn cần, vẫn luôn là nàng xuất hiện kịp lúc viện binh cho hắn.
Mấy mươi năm, hắn đã coi nàng là một sự tồn tại hiển nhiên...
Cho đến ngày đó, khi nàng thình lình rời đi. Hắn cũng biết mình bỏ lỡ nàng nhiều thế nào.
Cả hai đều không ai nói chuyện với ai, nhưng đều cùng nhau nhớ lại hình bóng đôi nam thanh nữ tú ngày ấy. Về cái đuôi nhỏ của chàng tướng quân, về một nữ tử kì lạ là yêu tộc nhưng lại tu luyện tiên pháp.
Họ đều không phủ nhận một điều, những năm đó, họ đều đã có những kí ức thật tươi đẹp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]