Cô cung nữ tốt bụng vỗ vỗ vào tay Hinh như thể nghĩ nàng sợ, trấn an nàng rồi rời đi.
Thiên Hinh đứng đó, nhăn nhó mặt mày. Không lẽ nàng thực sự phải quay lại nhờ Cố Mễ? Nếu luẩn quẩn ở đây mà không gây chú ý cho Cửu Vô Dạ thì đúng là quá khó.
Nàng cũng không trừ được trường hợp bạo quân ghét bỏ thạch yêu Thiên Hinh, đem những gì nàng để lại tuẫn táng. Vậy nàng càng phải tránh xa bạo quân.
Thiên Hinh cá rằng hắn rất ghét nàng, hận nàng. Đến tận bây giờ ánh mắt trong trời mưa hôm ấy của hắn, nàng còn nhớ như mới ngày hôm qua.
Ánh mắt như chỉ muốn động thủ giết quách nàng cho xong. Căm hận đến tột cùng.
Cũng trong lúc nàng nghĩ kế sách để tìm lại bảo kiếm, Hinh thấy có một cậu bé chừng vài ba tuổi, chạy theo quả cầu đi vào điện Trường Thiên. Không biết có phải vì sự vô tư, đáng yêu của cậu nhóc hay chăng mà Hinh chợt nổi hứng bao đồng.
Nàng đến kéo cậu lại, bắt lấy quả bóng, đặt vào tay cậu.
"Cậu bé, cung nhân theo cậu đâu?"
Thằng bé phụng phịu nhìn nàng, với chất giọng non choẹt, nó nói như thể là bản sao của bạo quân:
"Vô lễ, ngươi sao không hành lễ với ta?"
Nụ cười trên môi nàng thoáng cứng đờ. Hành lễ? Chức cao vọng trọng, lại còn ở trong cung, đây là con của Cửu Vô Dạ? Nàng vội đứng bật dậy, tính rời đi thì mẹ thằng bé đến.
Cô với gọi nàng:
"..Thiên Hinh."
Hinh đứng sững lại. Phải rồi, đứa trẻ ba tuổi... Ba năm trước, cũng là lúc thạch yêu Thiên Hinh cứu lấy mẹ con Ý Hiên.
Thời gian trôi đi, họ được Cửu Vô Dạ nạp vào cung nuôi dưỡng sao? Cửu Ý Hiên hẳn bây giờ đã là Yêu Hậu.
Hinh chắc chắn rằng mình không bị cảm xúc khi lịch kiếp chi phối, thế nhưng sao lúc này nàng lại chần chừ không thể quay đầu lại.
Hinh hít một hơi sâu. Hi vọng rằng Ý Hiên sẽ nể ân nghĩa này mà không giao nàng cho hắc hồ ly.
Lúc Hinh quay đầu, những suy nghĩ của nàng về việc phu thê đầm ấm, Cửu Ý Hiên và Cửu Vô Dạ về chung một nhà, con cháu đuề huề đều tan đi đâu mất.
Cô ấy không có vẻ gì là mẫu nghi thiên hạ. Chỉ là một nữ tử bình thường mộc mạc. Mặc một chiếc váy màu đen và búi tóc giản dị.
"Cô thật sự là Thiên Hinh?", Y Hiên hỏi lại.
Nàng nên thừa nhận không? Nhưng nếu phủ nhận mà người ta không tin thì cũng chẳng có ích gì. Hinh gật đầu.
Nàng nhìn Y Hiên với một đôi mắt lạnh, vô cảm.
Trước khi thạch yêu Thiên Hinh chết, cảm xúc của nàng đối với Ý Hiên chỉ có sự ghen tị xen lẫn thương cảm và chua xót. Ghen tị vì có người yêu thương cô, yêu và được yêu. Thương vì những đau thương mất mát xảy đến với cô gái trẻ.
Song với Bách Lý Thiên Hinh, một Thiên Hinh hoàn thiện, Cửu Ý Hiên cũng chỉ là một người bình thường. Chỉ cần không làm gì đe dọa đến nàng, nàng có thể tử tế thương lượng với cô.
Cửu Y Hiên nhận được câu trả lời thì thoáng bàng hoàng, thảng thốt. Cô mời Hinh về điện Thanh Loan, nơi mẹ con Ý Hiên ở.
Ở trong gian phòng chính, cửa nẻo được đóng chặt, lúc này chỉ còn Ý Hiên và Hinh đối thoại với nhau.
Bầu không khí gượng gạo, im lìm đến mức thở thôi cũng có thể nghe thấy tiếng. Ý Hiên mở lời:
"Ta nói cái này có thể hơi thất lễ. Tướng quân, không phải người đã băng thệ sao?"
Giọng Ý Hiên quả thực rất ngọt, đem đến cho người ta sự thoải mái khó tả.
Hinh khẽ nhấp ngụm trà rồi rằng: "Cô không cần gọi ta là tướng quân cũng không cần dùng kính ngữ. Thạch yêu
Thiên Hinh thực sự đã chết, ta không phải tướng quân gì cả, chỉ là một kẻ chết đi sống lại vật vờ đến lấy chút đồ thôi."
Nếu thạch yêu Thiên Hinh mà không chết, thì làm gì có chuyện Ý Hiên ngồi đây đàm thoại với nàng được. Câu nói khiến Ý Hiên trở nên trầm đi trông thấy.
Hinh chữa cháy:
"Cô không cần tự trách bản thân. Chuyện của ba năm trước là ta can tâm tình nguyện."
"Vậy còn bệ hạ? Cô không tới đây tìm ngài sao?"
Thiên Hinh lại nhấp thêm ngụm trà nữa. Nàng không muốn nhắc nhiều đến hắn.
"Hắn vẫn sống tốt đấy thây."
Ý Hiên thoáng lặng người.
"Thiên Hinh, tôi với bệ hạ không có tình ý gì với nhau, bao năm qua, bệ hạ chỉ đồng ý cho tôi ở lại, chấp nhận nuôi dưỡng Tiểu Kiệt đến khi nó lên..."
"Chuyện đó có liên quan gì tới ta?
Tại sao lại phải giải thích chuyện đó với nàng? Cửu Ý Hiên nghĩ điều nàng bận tâm là việc giữa họ có gì hay không sao?
Giải thích điều gì khi đến cùng bạo quân vẫn muốn trái tim yêu đá của nàng cứu sống mẹ con cô.
Ba năm, song Thiên Hinh vẫn còn cảm thấy hờn giận khi nghĩ đến việc hắc hồ ly tiếp cận nàng là để kéo nàng về vương cung, hồi sinh Ý Hiên. Nàng có thể chẳng bận tâm thiên hạ yêu đương, gian díu nhau ra sao, sự thời đổi thay thế nào, nhưng việc có kẻ lợi dụng tình cảm của nàng thì nàng có đế bụng.
Với Thiên Hinh, những hành động ân cần của Cửu Vô Dạ ở rừng trúc đều trở thành trơ trên sau khi nàng nhận lại được ánh mắt đấy từ hắn, và việc hắn trộm lấy yêu đan Trạch Vũ với mục đích ích kỉ của riêng mình.
Kể từ lần từ biệt ở vương cung, cái lần mà có mặt Vân Lãng ở đó, họ chưa nói chuyện tử tế với nhau được câu nào.
Cứ thế, hiểu lầm lại chồng chất hiểu lầm rồi đến nước chẳng cách nào gỡ rối.
"Thiên Hinh, cô thay đổi nhiều quá."
Thay đổi? Cũng không hẳn là vậy. Bởi thạch yêu Thiên Hinh là một phần nhỏ tính cách của nàng. Chỉ là một phần nhỏ mới thể hiện ra thì sao có thể xem như thay đổi.
"Có lẽ bây giờ tôi nói gì cô cũng sẽ không tin. Nhưng Thiên Hinh, phải tận mắt nhìn thấy, có lẽ cô sẽ không còn oán trách bệ hạ nữa.".
Hinh đặt chén trà đến "cạch" một tiếng xuống mặt bàn.
"Cửu Vô Dạ với ta đã không còn lại gì nữa."
Vì vậy đừng có lải nhải, liên tục nhắc về hắn với nàng.
Cửu Ý Hiên thấy được Thiên Hinh muốn lảng tránh chủ đề đó, bèn đưa ra đề nghị:
"..Tôi không biết làm gì để đền ơn đáp nghĩa cô nương. Nếu có thể, tôi sẽ giúp cô tìm lại đồ cô cần."
Thiên Hinh thắng thắn bày tỏ, nàng muốn tìm lại kiếm Thanh Luân và Trạch Vũ.
Ý Hiên nghe xong, khẳng định chắc nịch: "Thứ cô muốn tìm, ở chỗ bệ hạ. Càn Chính cung."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]