Cô cung nữ tốt bụng vỗ vỗ vào tay Hinh như thể nghĩ nàng sợ, trấn an nàng rồi rời đi.
Thiên Hinh đứng đó, nhăn nhó mặt mày. Không lẽ nàng thực sự phải quay lại nhờ Cố Mễ? Nếu luẩn quẩn ở đây mà không gây chú ý cho Cửu Vô Dạ thì đúng là quá khó.
Nàng cũng không trừ được trường hợp bạo quân ghét bỏ thạch yêu Thiên Hinh, đem những gì nàng để lại tuẫn táng. Vậy nàng càng phải tránh xa bạo quân.
Thiên Hinh cá rằng hắn rất ghét nàng, hận nàng. Đến tận bây giờ ánh mắt trong trời mưa hôm ấy của hắn, nàng còn nhớ như mới ngày hôm qua.
Ánh mắt như chỉ muốn động thủ giết quách nàng cho xong. Căm hận đến tột cùng.
Cũng trong lúc nàng nghĩ kế sách để tìm lại bảo kiếm, Hinh thấy có một cậu bé chừng vài ba tuổi, chạy theo quả cầu đi vào điện Trường Thiên. Không biết có phải vì sự vô tư, đáng yêu của cậu nhóc hay chăng mà Hinh chợt nổi hứng bao đồng.
Nàng đến kéo cậu lại, bắt lấy quả bóng, đặt vào tay cậu.
"Cậu bé, cung nhân theo cậu đâu?"
Thằng bé phụng phịu nhìn nàng, với chất giọng non choẹt, nó nói như thể là bản sao của bạo quân:
"Vô lễ, ngươi sao không hành lễ với ta?"
Nụ cười trên môi nàng thoáng cứng đờ. Hành lễ? Chức cao vọng trọng, lại còn ở trong cung, đây là con của Cửu Vô Dạ? Nàng vội đứng bật dậy, tính rời đi thì mẹ thằng bé đến.
Cô với gọi nàng:
"..Thiên Hinh."
Hinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gioi-co-chang-bao-quan/3739111/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.