Thiên Hinh chạm mặt với vệ binh tuần hành do Cố Mễ chỉ huy. Y thấy nàng người đầy tuyết và run rẩy vì rét thì sai người đưa nàng về đại doanh.
Hinh đón lấy bát trà gừng:
"Cảm ơn ngươi, Cố Mễ."
Đằng nào Cố Mễ cũng nhận ra nàng. Vờ như không quen biết đầy khờ khạo ngu ngốc không phải sở trường của
Hinh. Người ta cho nàng áo ấm lại cả trà gừng, nàng không ngại cho hắn câu trả lời hắn muốn.
Nếu có Cố Mễ giúp cũng tốt. Nhờ hắn lấy Thanh Luân kiếm không phải chuyện tồi.
Nàng với Cố Mễ không thù không oán, cũng có thể xem là đồng chí với nhau, nàng đã nghĩ mình có thể thương lượng tử tế với hắn. Song những gì Cố Mễ trưng ra lại khiến Hinh phải dẹp bỏ suy nghĩ đó.
Mặt mày hắn nhăn nhó, hắn chĩa mũi kiếm về nàng.
"Ngươi vừa đấm vừa xoa à?", Hinh hỏi.
"Ngươi là ai? Mị yêu? Bạch Cốt Tinh? Sao lại có thể giống thượng tướng quân đến thế?", Cố Mễ nói với giọng như đang hờn giận và phẫn uất.
"Bạch Cốt Tinh? Ngươi đúng một nửa. Nhưng nếu ta là Bạch Cốt Tinh thì làm gì có chuyện ta biết được tên húy của ngươi."
Cố Mễ là tên húy. Trước hạ nhân hắn thường được gọi là Xích Diễm đại tướng quân. Mà phàm là tên húy thì cũng không tùy tiện để ai hay. Trước kia vì theo đuổi Cửu Vô Dạ, bám hắn như một cái đuôi hồi mới lăn xả chiến trường
Hinh cũng vô tình được biết.
Đôi tay Cố Mễ run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gioi-co-chang-bao-quan/3739109/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.