Chữ duyên có thể trớ trêu, hành hạ người ta tới mức nào? Thiên Hinh chưa bao giờ nghĩ cái duyên cái số nó lại chân thật đến thế này với nàng.
Sau khi giao lưu bằng biện pháp vũ lực với Bách Lý Tử Huyên, Thiên Hinh đã nhờ Oanh Thời đưa nàng đi xem gương Vọng Kiếp- chiếc gương khứ hồi, xem lại những gì đã xảy ra trong quá khứ, thậm chí cả trong kiếp trước.
Miễn là có bảo vật gắn liền với thời gian cần xem, gương Vọng Kiếp đều có thể đáp ứng.
Nhưng thạch yêu Thiên Hinh có gì chứ? Cô ấy bị tước đi quá nhiều. Hinh nhíu mày khi nghĩ về cuộc đời đầy sóng gió và đen tối ấy.
Oanh Thời dường như cũng đã dõi theo hành trình lịch kiếp của con, cô khẽ xoa đầu Hinh:
"Hinh, con còn có Thiên Luân kiếm."
Nhưng Thiên Luân kiếm không ở đây. Nó ở Yêu giới. Và thế là Hinh đã cất công đàm đạo với hội phán quan một phen.
"Người muốn hạ phàm?"
"Phải."
Yêu, Ma, Người đều ở cõi phàm, cõi bất tử là cõi tiên, cõi chết.
"Nếu chỉ lấy một thanh kiếm, sao người không nhờ Minh Đế thần tôn?", phán quan nghiêng đầu, thắc mắc.
Đám Hắc Bạch Vô Thường và tiểu quỷ sai gật đầu, cả đám chụm đầu vào nhau nghe chừng thân lắm.
"Hạ thần đồng ý với phán quan."
"Nhưng phụ vương bận lắm."
"Công chúa, chỉ cần người mở lời, thần tôn không tiếc gì thời gian vàng bạc này đâu."
"Ông muốn phụ vương ta đại khai sát giới cho Yêu tộc thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gioi-co-chang-bao-quan/3739108/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.