🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chữ duyên có thể trớ trêu, hành hạ người ta tới mức nào? Thiên Hinh chưa bao giờ nghĩ cái duyên cái số nó lại chân thật đến thế này với nàng.

Sau khi giao lưu bằng biện pháp vũ lực với Bách Lý Tử Huyên, Thiên Hinh đã nhờ Oanh Thời đưa nàng đi xem gương Vọng Kiếp- chiếc gương khứ hồi, xem lại những gì đã xảy ra trong quá khứ, thậm chí cả trong kiếp trước.

Miễn là có bảo vật gắn liền với thời gian cần xem, gương Vọng Kiếp đều có thể đáp ứng.

Nhưng thạch yêu Thiên Hinh có gì chứ? Cô ấy bị tước đi quá nhiều. Hinh nhíu mày khi nghĩ về cuộc đời đầy sóng gió và đen tối ấy.

Oanh Thời dường như cũng đã dõi theo hành trình lịch kiếp của con, cô khẽ xoa đầu Hinh:

"Hinh, con còn có Thiên Luân kiếm."

Nhưng Thiên Luân kiếm không ở đây. Nó ở Yêu giới. Và thế là Hinh đã cất công đàm đạo với hội phán quan một phen.

"Người muốn hạ phàm?"

"Phải."

Yêu, Ma, Người đều ở cõi phàm, cõi bất tử là cõi tiên, cõi chết.

"Nếu chỉ lấy một thanh kiếm, sao người không nhờ Minh Đế thần tôn?", phán quan nghiêng đầu, thắc mắc.

Đám Hắc Bạch Vô Thường và tiểu quỷ sai gật đầu, cả đám chụm đầu vào nhau nghe chừng thân lắm.

"Hạ thần đồng ý với phán quan."

"Nhưng phụ vương bận lắm."

"Công chúa, chỉ cần người mở lời, thần tôn không tiếc gì thời gian vàng bạc này đâu."

"Ông muốn phụ vương ta đại khai sát giới cho Yêu tộc thành mồ chôn tập thể à?", nàng không dám tưởng tượng phụ vương sẽ thế nào khi biết nàng sống không bằng chết trong mấy năm lịch kiếp dưới kia đâu.

"...Phán quan, ông đừng quên sắp tới tháng bảy rồi đấy. Minh Đế mà đi thì liệu ông gánh đủ nhé.", tiểu quỷ sai huých tay phán quan, thầm thì.

"..."

Thiên Hinh chìa hai tay ra một cách não nề:

"Ta mất pháp lực rồi, chắc chắn là mất từ lần lịch kiếp. Lần này quay trở lại đấy cũng không phải chỉ định lấy mỗi kiếm Thanh Luân..."



Nàng sẽ tìm lại Trạch Vũ. Cẩm Vân là sư phụ nàng, nàng không ngại lên Cửu Trùng Thiên tiếp tục nhờ ông. Nàng không phủ nhận lần này lịch kiếp để lại nhiều kí ức, cảm xúc dai dẳng trong nàng. Nếu nàng không làm gì bù đắp cho sư huynh tội nghiệp, nàng sẽ thấy mình là kẻ bất lương.

Còn cả chuyện của Phượng Uyển Thanh... Nhưng cũng phải đợi có được pháp lực, nàng mới có thể lên Cửu Trùng Thiên tìm cách cứu người.

"Dù sao cũng là tự làm tự chịu. Ta không nhờ phụ vương đâu. Bé bỏng lắm ấy! Các ngươi có cách nào để ta hạ phàm mà không cần uống canh Mạnh Bà không? Hay Bạch Vô Thường, ngươi đưa ta xuống đó cũng được. Ta đi lát rồi về."

Bạch Vô Thường lắc đầu.

"Thần lấy làm tiếc."

"Công chúa, nếu người hạ phàm trong thân xác này, người sẽ phạm vào luật trời. Sẽ bị trời phạt. Người đã mất đi pháp lực, thần cá người không thể chịu được bốn chín đại đạo thiên lôi", Hắc Vô Thường phụ họa.

Hinh tái xanh mặt mày. Ba đại đạo thiên lôi nàng chịu để thăng phẩm tiên đã thấy là cực hình rồi, nửa tháng còn phải lết đi. Nếu bốn chín đại đạo thiên lôi giáng xuống lúc này, nàng chết mất.

Phán quan phẩy phẩy tay ra ý cho cả bọn chụm đầu lại. Tất thảy ra vẻ mặt nghiêm trọng nghe sáng kiến của ông:

"Thần thấy này nhé. Thần có thể nhờ Tứ Diêm Vương nặn cho người một thân xác phàm nhân tạm bợ bằng linh đan Bạch Cốt Tinh và thạch nhưỡng, hạn sử dụng tối đa ba năm, nhưng cái chết là cũng mất ba năm hoàn thành.

Người nhất trí không? Thần nói cái này vì trước kia cũng có người xài kế sách ấy, không phạm luật trời đâu. Vì đó là thân xác người phàm."

Hinh gật gù rồi khẽ liếc phán quan:

"Ông lách luật cũng ra trò đó."

"..."

Chiêu này là Minh Đế thần tôn xài chứ ai. Trước kia nhờ có kế sách này mà mới thành công lòi ra nàng công chúa lá ngọc cành vàng này đây.

"...Mà phải đợi ba năm thật sao?"

"Tôi lại nói điêu người bao giờ?"

"...Có thể nhanh hơn không?"

"Đó là nhanh nhất rồi."

"Thế trông cậy cả vào ông đó."

"Cung kính không bằng tuân mệnh."



Kết thúc cuộc đàm thoại ở đó. Hinh nhất trí chờ ba năm. Trong ba năm nàng cũng cố học được mấy phép cơ bản phòng thân. Việc mất đi pháp lực với nàng không khác nào dùng thuốc tẩy đưa nàng về thành tờ giấy trắng. Thời gian đầu tập luyện vô cùng khó khăn.

Song Hinh cũng cố gắng không để Minh Đế phát giác ra. Như nàng nói, nếu ông biết nàng bị tổn hại từ khi lịch kiếp, ông sẽ tra đến cùng, biết được nàng chịu khổ ở dưới kia, chắc chắn phụ vương nàng sẽ khiến Yêu tộc sống không bằng chết.

Hạn ba năm trôi qua rất nhanh với một thượng tiên như nàng. Trước khi đi, phán quan dặn.

"Người đeo cái bọc này và nhất định không được làm mất nhé. Bùa hộ mệnh. Việc để một thân xác bằng thạch nhưỡng chạy lung tung ở cõi phàm mà linh hồn không có pháp lực hộ thể sẽ thu hút rất nhiều tà ma, chúng có thể ảnh hưởng trực tiếp đến người."

Hinh gật đầu lia lịa. Từ bé nàng đã luôn quen việc phán quan đảm đương, tút tát nhiều việc từ nội bộ Âm phủ đến việc đỡ đần chăm sóc nàng. Phán quan người gầy nhỏ và có lưng còng, râu dài chạm đến thắt lưng, da xanh xao, song nàng lại luôn thấy ông dễ mến không hề đáng sợ.

Giờ ngẫm mới thấy ông cứ như bảo mẫu của nàng. Dù rằng vì e ngại cha, ông thường cung kính một cách thái quá song lúc cần thì phán quan vẫn ôn tồn, ấm áp thế này.

Hắc Bạch Vô Thường chạy tới, cả hai gật đầu:

"Chúng tôi đã lừa được Mạnh Bà rồi, công chúa, người mau đi qua cầu Nại Hà đi."

Tất cả tưởng như đã tươm tất, nhưng cho đến tận khi bước qua lục đạo luân hồi, Hinh mới nghe thấy tiếng nhắc đằng sau:

"Công chúa, hạ thần quên mất! Người xuống đó sẽ rơi xuống ở nơi bất kì nhé!"

"..."

Bảo sao ban nãy ông nói nhiều thế. Không phải vì ông trở nên quan tâm, thoải mái với nàng. Mà là để lấp liếm không cho nàng có cơ hội hỏi.

"Phán quan! Ba năm trở lại ông liệu với ta!!!"

Phán quan trở nên "hèn" đến thế, bởi chính ông ta cũng biết, cái duyên của Thiên Hinh và Cửu Vô Dạ chưa dứt.

Một tiếng "ầm" kinh thiên động địa vang lên, giáng xuống mặt đất Yêu giới. Hinh lao như một ngọn sao băng xuống nền tuyết lạnh, ôm trọn cái rét muốt khắc nghiệt của kinh đô Yêu giới vào lòng.

Khốn đốn thật, không có pháp lực để sưởi ấm, nàng lạnh cơ hồ như đã bỏng đến tận xương. Hinh run mình lên như giật điện, nàng vội vã đứng bật dậy phủi đi lớp băng.

"Lạnh quá đáng!", nàng trách.

Thế rồi hành động phủi tuyết của Hinh thoáng dừng lại. Trước mắt nàng, Cố Mễ và cả một tiểu đội cấm quân tinh nhuệ đang nhìn. Hàng chục con mắt trân trố, tròn xoe như không dám tin vào khung cảnh trước mắt.

Hinh giần giật khóe môi. Nàng "hắt xì" mấy hơi phá vỡ bầu không khí quái đản, tĩnh lặng, nàng cười như mếu:

"Ch-chào..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.