Phượng hoàng về trời. Sau này, sẽ không còn ai, không còn người nào cùng nàng trò chuyện, yêu thương nàng nữa. Nghĩ đến nỗi đau tang thương, nghĩ về những chuyện đã xảy ra mà Hinh khóc, gào đến xé ruột xé gan.
Cho tới cuối cùng nàng chẳng bảo vệ được gì. Nàng vơ lấy nắm bụi nơi mà Phượng Hoàng trước khi đi, cổng trời xuất hiện. Từng hạt cát mịn cứ thế men theo kẽ tay nàng trôi theo gió. Đã chẳng còn lại gì cả...
Thế rồi lại nhớ đến căn nhà nhỏ, Hinh sực tỉnh ra đôi chút. Nàng vùng vẫy thật mạnh, chạy về đống đổ nát, tay không đào bới tìm những gì còn sót lại. Đến khi nàng lôi ra được cổ thư và yêu đan của Trạch Vũ thì mừng đến quỳ thụp xuống. Báu vật mà sư phụ để lại cho nàng, cùng với hy vọng cuối cùng của nàng.
Và cũng vì mệt, mà Hinh ngất lịm đi chẳng hay.
Ấm quá, nàng cảm thấy mình như đang được bao gọn trong cái ôm của ai đấy. Có phải sư phụ không? Sư phụ thì lại không ôm chầm nàng âu yếm như thế, người chỉ xoa đầu nàng thôi. Uyển Thanh thì có thể. Nhưng cô ấy đã không còn nữa rồi...
Nàng vẫn cảm nhận được dòng lệ ấm chảy trên gương mặt mình. Sau này, liệu còn ai thay Thanh đối tốt với nàng nữa? Liệu còn có ai ngoài cô ấy yêu chiều nàng mà không có chút toan tính gì không.
Chẳng còn nữa. Hãy để bóng tối nuốt chửng nàng đi. Thà nàng thu mình ở đây, cũng không muốn thoát ra để rồi phải khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gioi-co-chang-bao-quan/3738430/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.