Chương trước
Chương sau
Chữ trong án thư là chữ cổ, Trường An chưa từng mở nó ra xem, đến nay biết được bí thuật bên trong viết bằng thứ chữ lạ cũng đành lắc đầu ngao ngán. Y đề xuất cả hai tới kinh đô Liễm Châu nơi có Oanh Trầm- Hiển quận vương, người đã dành mấy mươi năm cuộc đời tìm hiểu về di tích, hán tự cổ để xin lời chỉ dẫn. Thiên Hinh đương nhiên đồng ý.

Trường An ngỏ lời muốn đồng hành với nàng. Cả hai trong ngày hôm đó lập tức xuất phát tới kinh đô. Là một kẻ có tiếng giới tu tiên, cũng từng nhận không ít ủy thác từ hoàng tộc, Hiển quận vương không còn lạ gì Trường An nữa. Nhưng Thiên Hinh thì khác.

Không biết một người phàm như Oanh Trầm là thế nào chỉ cần liếc cái khóe mắt đã nhận ra Hinh là yêu. Không nói không rằng, tại bãi tập, chỉ mới chào nhau được một câu, ông đã lập tức phi mũi kiếm về Hinh đầy bất ngờ. Đương nhiên Thiên Hinh cản được.

Vì trên vai vế là người đi nhờ vả, nàng nuốt ngược cái tôi vào cuống họng:

“Quận Vương, tôi tới đây không có ý xấu.”, nàng bình tĩnh phân giải.

Trường An chắp tay, cúi người thi lễ. Hinh học theo. Nực cười một điều, dù tiếp xúc nhiều đến vậy với bạo quân, Thiên Hinh chưa bao giờ hành lễ với hắn, chưa bao giờ làm điều tối thiểu mà hạ cấp nên làm.

Trường An giải thích giúp nàng, lời y nói trịnh trọng, đại loại rằng nàng cũng là một tu tiên giả đã từ bỏ tà tâm. Thực ra nói thế cũng không sai, chỉ có điều để thuyết phục người có định kiến với yêu tộc, Trường An dùng không ít lời lẽ đụng chạm đến Hinh.

Hinh không để bụng. Nói trắng ra nàng thấy mình đang dắt mũi được Hiển quận vương nên hả dạ, vừa nghe Trường An giải thích, nàng vừa phụ họa gật đầu lia lịa.

“Vậy ý tôn giả rằng yêu quái này là người tốt? Ngươi đang trêu ngươi bản vương sao?”, Oanh Trầm vẫn còn cứng đầu lắm.

Hinh nhìn ông bằng nửa con mắt. Nàng thẳng tính mà rằng: “Tôi nói luôn, tôi tới không cần gì từ ngài. Cũng không cần ngài nghĩ tôi là người tốt. Tôi nhờ vả ngài dịch cổ thư, đơn giản vậy thôi. Và nếu ngài muốn thương lượng làm cuộc giao dịch có qua có lại, miễn là trong khả năng, tôi sẽ đáp ứng.”

“Láo toét!”, Oanh Trầm nói rồi lại phi nốt vỏ kiếm trên tay về nàng. Hinh đứng sừng sững như tượng đá. Vỏ kiếm chưa kịp chạm tới tóc mái nàng đã bị lửa trắng thiêu rụi.

Từng mảnh tro rơi xuống để lộ gương mặt bàng hoàng của Hiển quận vương trước mắt Hinh.

Nàng thở dài:

“Tôi xưa nay không thích dùng kính ngữ lại thẳng thắn có gì nói đó. Cá rằng trên đời này không chỉ mình quận vương có thể dịch cổ thư. Thời gian tôi không thiếu, nếu ngài không sẵn lòng giúp, tôi sẽ không làm phiền. Không việc gì phải động thủ ở chốn kinh đô phồn hoa này.”



Giọng nói của Oanh Trầm bỗng nhẹ đi hẳn: “Lửa đó có phải thần lực?”, Trường An dường như cũng bất ngờ, mất một lúc sau y mới gật đầu khẳng định.

Mắt Hinh sáng lên như viên dạ minh châu, dưới ánh nắng thơ, nó đẹp hệt như ngọn lửa thần của nàng, long lanh rát bạc. Ánh nhìn kiên định thể hiện rõ ý nghĩ trong đầu Hinh: “Một là ngài giúp ta, hai là ta tìm người khác.”

Oanh Trầm là kẻ có học, ông biết mình lỗ mãng, cụp mắt xuống thừa nhận cái sai: “Thất lễ rồi. Bản vương đã nghĩ oan cho cô nương.”

Hinh cũng không lường được hỏa thần của nàng có thể khiến người này thay đổi suy nghĩ nhanh đến vậy. Sư phụ nàng nói rằng nó hiếm, trên đời này ngoài thánh nữ Oanh Thời sở hữu ra thì kẻ còn lại nàng.

Hinh đoán đại rằng Hiển quận vương đây có tôn thờ thánh nữ nên đã nhún nhường cho nàng mà lại không biết rằng, lửa trắng, lửa của thần, là ngọn lửa chỉ những kẻ sinh ra từ nhục niệm đơn thuần, không có ác tâm mới có thể sở hữu.

Đón lấy án thư, Oanh Trầm khẽ nhíu mày.

“Vương gia thấy thế nào?”, Trường An ôn tồn hỏi. Hiển quận vương thành thật đáp: “Bản vương có thể thông dịch. Song có điều kiện.”

Sòng phẳng, Hinh rất thích. Đôi lông mày nàng giãn ra, nhận không của người ta thì cũng không phải phép.

“Miễn trong khả năng của chúng tôi.”

Nhận ủy thác của Oanh Trầm, cả hai cùng xuất phát đi ngay trong hôm ấy.

Hóa ra không phải vô cớ người ta nghi kị yêu tộc các nàng như vậy. Vương phi của Oanh Trầm vì bị yêu quái đánh mất hồn phách mà hiện đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, có nhờ thần y cũng không bắt mạch cứu chữa được.

Kể ra ông không nhất quyết sống mái với Thiên Hinh cũng là đã nhẫn nhịn nhiều. Cục đá dễ tính, nàng không tính toán chuyện cũ nữa. Nàng chỉ thấy ngưỡng mộ tình yêu mà Oanh Trầm dành cho thê tử ông. Biểu cảm yêu chiều, buồn đau ấy khi nhắc về Vương phi mới khiến lòng nàng mủn ra làm sao.

Chuyện rằng ở phía đông Liễm Châu khoảng nửa tháng trước có xảy ra nạn lũ ống và dịch bệnh. Hiển quận vương có sai người tới cứu trợ song đều bặt vô âm tín.

Ba ngày trước ông cùng Vương phi đích thân tuần hành, không may đụng mặt yêu quái, Vương phi bị nó nuốt lấy hồn phách chưa rõ sống chết thế nào. Ông may mắn có thể trở về. Lí do hôm nay nàng cùng Trường An gặp ông ở bãi tập cũng vì Oanh Trầm đang duyệt binh chuẩn bị một toán quân tinh nhuệ tới đó trừ yêu.



Vừa hay ông thấy Hinh sở hữu thần lực có thể thanh tẩy tà khí, bèn hạ mình mong nàng giúp đỡ. Thiên Hinh không từ chối. Nàng nghe qua cách Hiển quận vương miêu tả thì khẳng định chắc nịch nó là Kình Miêu. Một loài yêu quái mèo bẩm sinh hung dữ, thèm khát linh hồn, tim gan con người.

Hinh từng nghe nhiều giai thoại về Kình Miêu, nhưng lại chưa từng gặp nó. Tà thuật Kình Miêu sở hữu nàng cũng không biết chút đỉnh gì.

Kình Miêu tương truyền đã tuyệt diệt từ trước khi loạn bách yêu xảy ra những mấy trăm năm. Vì hung tính của mình mà Kình Miêu đã bị Yêu Đế tận diệt đến một cái bào thai cũng chẳng còn.

Nàng mẩn tính rằng con này may mắn thoát được, lẩn trốn vào đám mèo hoang ở nhân giới. Vì trọng thương mà chưa vội hóa hung tính, đợi tích đủ lượng yêu khí nhất định thì lộ bản chất, gây họa khắp nơi. Lũ quét và dịch bệch khiến người chết nhiều như ngả dạ, xác người chết chính là thức béo bở cho Kình Miêu tu bổ yêu đan.

“Trường An, ngài từng diệt yêu chưa?”

“Sao cô nương lại hỏi lẽ dĩ nhiên đến vậy?”

“Ý tôi là một đại yêu quái.”

Kình Miêu này chưa biết chừng có thâm niên còn hơn cả nàng. Đương nhiên hơn cả một phàm nhân như vị tôn giả đây. Thời gian tồn tại càng dài, yêu khí tích tụ càng nhiều, loài này lại ăn oán khí mà sinh sôi. Ở đâu mà chẳng có oán khí. Không khó để nhận định rằng chuyến này lành ít dữ nhiều.

Nàng lẫn Trường An lại không có bao kiến thức về Kình Miêu.

“Cô nương có sợ không?”

“Tôi? Ngài đùa đấy à?”. Đến cả Yêu Đế, Hinh còn chả sợ.

“Vậy tại hạ đi cùng cô nương thì sao phải băn khoăn, lo ngại?”

“Ồ, nhưng dù sao giờ ngài có hối hận cũng không kịp đâu.”

Tới rồi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.