Chữ trong án thư là chữ cổ, Trường An chưa từng mở nó ra xem, đến nay biết được bí thuật bên trong viết bằng thứ chữ lạ cũng đành lắc đầu ngao ngán. Y đề xuất cả hai tới kinh đô Liễm Châu nơi có Oanh Trầm- Hiển quận vương, người đã dành mấy mươi năm cuộc đời tìm hiểu về di tích, hán tự cổ để xin lời chỉ dẫn. Thiên Hinh đương nhiên đồng ý.
Trường An ngỏ lời muốn đồng hành với nàng. Cả hai trong ngày hôm đó lập tức xuất phát tới kinh đô. Là một kẻ có tiếng giới tu tiên, cũng từng nhận không ít ủy thác từ hoàng tộc, Hiển quận vương không còn lạ gì Trường An nữa. Nhưng Thiên Hinh thì khác.
Không biết một người phàm như Oanh Trầm là thế nào chỉ cần liếc cái khóe mắt đã nhận ra Hinh là yêu. Không nói không rằng, tại bãi tập, chỉ mới chào nhau được một câu, ông đã lập tức phi mũi kiếm về Hinh đầy bất ngờ. Đương nhiên Thiên Hinh cản được.
Vì trên vai vế là người đi nhờ vả, nàng nuốt ngược cái tôi vào cuống họng:
“Quận Vương, tôi tới đây không có ý xấu.”, nàng bình tĩnh phân giải.
Trường An chắp tay, cúi người thi lễ. Hinh học theo. Nực cười một điều, dù tiếp xúc nhiều đến vậy với bạo quân, Thiên Hinh chưa bao giờ hành lễ với hắn, chưa bao giờ làm điều tối thiểu mà hạ cấp nên làm.
Trường An giải thích giúp nàng, lời y nói trịnh trọng, đại loại rằng nàng cũng là một tu tiên giả đã từ bỏ tà tâm. Thực ra nói thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gioi-co-chang-bao-quan/3727729/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.