Lúc Hinh tỉnh dậy, đập vào mắt nàng là Cửu Diệp đang chắp tay cầu nguyện, gương mặt lo lắng thoắt trắng thoắt xanh nhắm nghiền đôi mắt, sốt sắng vì nàng. Trên trán cô thậm chí còn đổ mồ hôi lạnh. Thiên Hinh trở mình, nàng nhổm dậy làm Cửu Diệp thoáng giật mình.
Chợt đôi mắt cô buồn sầu mênh mang:
“Nha đầu ngốc... Muội có biết mình bị thương nặng lắm không? Sao lại không cho ta biết?”
Nếu cho Cửu Diệp biết thì mọi chuyện sẽ có gì thay đổi sao? Cô cũng biết nàng đi cứu hai người nọ khỏi Thất Long, đến Cửu Vô Dạ cũng trọng thương thì huống chi nàng. Mấy ngày mất tích cũng chẳng thấy động thái gì từ vương cung về ý định kiếm tìm nàng.
Hinh cười buồn, những suy nghĩ vô tâm vô phế kia nàng nuốt ngược xuống, để dưới mông. Dù sao người ta cũng không có nghĩa vụ gì với nàng. Diệp cũng như Cửu Vô Dạ, đều là những người đồng hành cùng Ý Hiên rất rất lâu rồi, nàng suy cho cùng cũng là kẻ đến sau. Cũng không phải người đồng tộc, không thân không thích, họ không đặt nàng lên đầu cũng là lẽ đương nhiên.
Thiên Hinh không hề biết nụ cười của nàng thảm cỡ nào. Mặt mũi khô khốc đã đành còn tiêu điều xơ xác như bông hoa héo tàn, không còn sức sống. Nàng vỗ vào tay Diệp:
“Không sao đâu, Diệp, muội không biết đau.”
Không biết đau nên sẽ không cần người khóc thay, không cần ai an ủi, thương hại.
Vì nàng không biết đau nên trên chiến trường Hinh chưa bao giờ e
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gioi-co-chang-bao-quan/3727721/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.