Thiên Hinh từ khi biết đến danh Thất Long chỉ rõ nó bị bát trận phong ấn cả vạn năm qua, song lại không rõ bát trận kia thế nào. Nàng đã chọn nơi dừng chân kế tiếp là Phụng Thiên sơn nơi có một đại yêu quái sinh sống.
Tại Phụng Thiên sơn có đôi sư đồ, một nam một nữ. Nữ là Phượng Uyển Thanh, là sơn chủ của mảnh đất bề thế ấy. Cô từng cưu mang một điểu quái thành tinh, nhận nó làm trò.
Phượng Uyển Thanh là một trong những sinh linh đầu tiên được huyễn hoang ban cho sự sống, đã chứng kiến qua ba đợt đại chiến Tiên Ma. Và cũng là phượng hoàng cuối cùng còn sót lại. Hiện Uyển Thanh đã hoàn toàn mất đi pháp lực. Xưa kia khi đi tìm Cửu Vô Dạ, nàng có duyên gặp gỡ đôi sư đồ cũng đang trợ quân bình định loạn bách yêu.
Sống cùng với Phượng Uyển Thanh có một kẻ mà Hinh cho là cực kì đáng ghét. Mới nghĩ tới đó thôi hắn đã tìm nàng tính sổ trước. Kẻ nọ tên Vân Lãng. Thấy bóng dáng Hinh, hắn vỗ đét cái vào lưng nàng.
“Ô, khách quý tới chơi à?”, chất giọng bông đùa lanh lảnh của Lãng vang lên phía sau nàng. Khóe miệng Hinh giần giật, nàng lườm nguýt hắn: “Biết là khách quý tới chơi mà ngươi ăn nói kiểu đó hả?”
Vân Lãng nhướng mày, dường như để tâm tới cú đập ban nãy của hắn hơn.
“Này, cục đá, lưng cô có gì mềm mềm thế?”
Hinh nhau mày, vải băng vết thương cho nàng chứ còn chi:
“Bảo khí để thu phục con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gioi-co-chang-bao-quan/3727722/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.