Hai người nhìn nhau ngơ ngác một lúc. Cô liền hỏi lại anh.
"Anh gọi nhân viên bộ phận kinh doanh có việc gì gấp sao?"
"À...thì...." - Trước mặt cô anh lại tỏ vẻ yếu đuối nói không thành lời.
Cô nhìn anh chẳng thể nghiêm tục được. Có phải anh ta bị bệnh không thế. Mới lúc trước còn kiêu ngạo lắm mà giờ lại như rùa rụt cổ.
"Anh có thể nghiêm túc làm việc được không? Chứ tôi thấy anh không bình thường lắm."
Anh mơ mộng ảo tưởng tận đâu giờ mới giật mình quay về bình thường. Mới lúc trước còn tức giận chút cơn tức lên nhân viên, mà giờ gặp cô lại như biến thành một con người khác vậy.
Hình tượng chủ tịch kiêu ngạo, lạnh lùng, đáng sợ nay còn đâu.
"Tôi muốn gặp nhân viên bộ phận kinh doanh để bảo họ làm lại bản thảo công việc khác. Mắc nhiều lỗi sai cơ bản về số liệu." - Anh lấy lại phong độ ban đầu nói chuyện với cô.
"Nếu vậy để tôi xem và sửa lại. Lát sẽ đưa anh bản hoàn chỉnh. Tôi xin phép!"
Cô quay người rời đi. Anh nhìn bóng lưng cô bước ra khỏi phòng như không nỡ để cô đi.
Nhưng anh không hiểu sao khi thấy cô anh cảm giác lạnh lẽo, xa lạ đến vậy. Như có chuyện gì đó vừa xảy ra với cô ấy. Không phải cô ấy nói đi chơi với bạn sao nhưng lại thấy cô ở công ty.
Anh đứng dậy khỏi chỗ liền xuống văn phòng cô làm việc. Xuống đến nơi anh lại không dám bước vào. Thấy chủ tịch có gì đó không đúng anh trợ lý lại hỏi.
"Sao chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-tu-lan-dau-gap-nhau/436557/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.