Quả thực Cố Thanh Thành hiểu Dương Diệp Tây hơn là Dương Diệp Tây nghĩ.
Câu nói cuối cùng trước khi ra khỏi phòng của hắn đã thành công giữ người lại. Nếu như hắn không nói thế, hẳn là cậu sẽ tự ý trốn ra ngoài.
Cả đêm hôm ấy Dương Diệp Tây thao thức mãi vì không hiểu đến cuối cùng là có chuyện gì, hệ quả là cậu ngủ đến quá trưa mới dậy.
Khi bước ra khỏi phòng, cậu đã thấy Cố Thanh Thành ngồi trên ghế, máy tính và sổ đều để trên bàn, có lẽ hắn đang làm việc.
Vốn dĩ Dương Diệp Tây không muốn làm phiền hắn nên định đi thẳng xuống bếp để kiếm đồ ăn, nhưng Cố Thanh Thành vừa thấy cậu ra khỏi phòng thì đã mở lời trước:
“Em đói chưa? Anh chuẩn bị sẵn đồ ăn rồi, giờ chúng ta ăn nhé?”
Quả là một cách làm hòa điển hình…
Ngủ một giấc dậy xong thì Dương Diệp Tây cũng không còn bực mình như hôm trước nữa, cậu liền đáp:
“Vâng.”
Bữa ăn kéo dài trong im lặng. Dù đã nguôi giận nhưng cậu vẫn muốn nói chuyện rõ ràng với Cố Thanh Thành, Dương Diệp Tây đợi cả hai ăn xong thì mới bảo:
“Anh ơi, em làm gì sai ạ?”
Người kia nghe thế thì nhìn cậu, khuôn mặt toát ra sự ngạc nhiên, mãi sau hắn mới trả lời:
“Không, em không làm gì cả.”
Dương Diệp Tây cố chấp hỏi tiếp:
“Vậy thì tại sao anh lại giận em?”
Cố Thanh Thành vội vàng giải thích:
“Anh không giận em, anh chỉ…”
Nhưng hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-thuong-em/3485840/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.