“Hoá ra, anh lại lạc đường rồi?”
* * *
Nhà Huỳnh Nhất Nhị đúng là không lớn, chí ít nó cũngkhông phù hợp với một người thường xuyên xuất hiện trên các tờ báo Kinh tế vàchiếc xe Mercedes-Benz của bố anh, hai tầng lầu nhỏ nhắn, thiết kế đơn giản.Anh chưa từng hỏi bố vì sao lại sống trong căn nhà nhỏ này, nhưng lúc còn nhỏnghe chị nói, bố đã bán căn biệt thự sang trọng và cam tâm tình nguyện dọn đếnđây sống>
Nhà anh có năm người, bố mẹ, chị gái, cậu và anh nữa,thực sự là có đủ lý do để đòi hỏi một căn nhà lớn hơn nhưng mẹ anh kiên quyếtsống ở đây, nói thế nào cũng không chịu dọn nhà. Hồi đó anh không hiểu được sựcố chấp của người lớn, chỉ nghe cậu nói: “Sẽ có một ngày, ngôi nhà này trở nênrộng lớn”.
Lúc đấy anh chẳng hiểu, nghe rồi cũng bỏ đó. Chỉ đếnkhi chị anh kết hôn, anh mới biết căn nhà đó đúng là có thể trở nên rộng lớn,cậu thu dọn hành lý chuyển ra ngoài, chị thì về nhà chồng, đột nhiên trong nhàít đi hai người, mọi chuyện đến quá đột ngột khiến anh cảm thấy trống trải vôcùng…
“Con về nhà rồi?”.
“…” Mẹ Huỳnh Nhất Nhị đứngbên cửa, mỉm cười hiền từ, bà không hỏi những vết thương trên khoé miệng anh từđâu mà có, chỉ lặng lặng nhìn anh vừa khoá cửa vừa lúi húi cởi dây giày.
“Nhất Nhất vừa gọi điện cho bố con bàncông việc, còn hỏi con có nhà không.” Mẹ anh có chất giọng rất dịu dàng, bà nóichuyện lúc nào cũng nhẹ nhàng, êm ru.
“…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-that-xui-xeo/3186796/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.